Đào Hôn Chỉ Nam

Vương tử giỏi võ


trước sau

Chuyện Edean hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện, rất nhanh đã được bác sĩ thông báo cho Randy.

Lúc Randy tới được phòng bệnh sắc mặt vô cùng nôn nóng, tóc cũng có chút hôn độn, hắn bước nhanh vọt tới bên giường bệnh của Edean, ngồi ở đó nhẹ nhàng vuốt ve tóc con trai, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng và ôn nhu, cảnh tượng đó rơi vào mắt, khiến Cevi cũng không nhịn được lo âu.

Kỳ thật Edean biến thành như vậy, người khó chịu nhất chính là baba ruột Randy, cũng không biết hắn và vị Alpha kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Cevi luôn cảm thấy, nếu trực tiếp hỏi thẳng mặt hắn, thì thật chẳng khác nào xé toang miệng vết thương của hắn rồi còn xát muối lên trêи.

Cevi kéo tay Claire và Carlos, ba người lui ra ngoài trước.

Claire hỏi: “Sao vậy, ngại hỏi ông ấy sao?”

Cevi thở dài, nói: “Nếu có biến pháp để cứu Edean, chắc hẳn ông ấy phải nóng vội hơn cả chúng ta mới đúng. Nói không chừng người cha Alpha của Edean thật sự đã mất rồi, chúng ta hỏi thẳng ông ấy như vậy, chẳng phải là rất không lễ phép sao?”

Carlos đứng ở bên cạnh, sắc mặt cứng ngắc nhìn khung cảnh trong phòng bệnh, vốn tưởng rằng Edean chỉ là thân thể không tốt, hôm nay mới biết được, người bạn học bên cạnh này không ngờ lại mắc bệnh nan y, nghĩ đến Omega thân thể suy yếu có thể chết đi bất cứ lúc nào, trong đầu của hắn nhất thời trở nên lộn xộn, không nhịn được hỏi: “Cậu ấy sẽ chết sao?”

Cevi cau mày nói: “Tôi không hi vọng Edean gặp chuyện không may, cậu đừng có treo từ chết ở bên miệng có được không?”

“… Ừ.” Carlos xấu hổ xoa xoa ót, trầm mặc một lát, mới nói, “Tớ cũng không hi vọng cậu ấy gặp chuyện không may.”

Đúng lúc này, Randy đột nhiên xoay người lại, thấy ba đứa nhỏ đang đứng trước cửa sổ thủy tinh nhìn vào trong, vẻ mặt tràn đầy lo lắng, hắn liền đi ra cửa, nhẹ giọng hỏi: “Không phải là các cháu có chuyện muốn hỏi chứ chứ?”

Cevi gật gật đầu, cố gắng uyển chuyển nói: “Theo ý của bác sĩ thì, loại bệnh này của Edean, biện pháp tốt nhất để trị tận gốc chính là lấy tế bào từ cơ thể anh chị em Omega của cậu ấy rồi nuôi cấy, thế nhưng, Edean là con một…”

Sắc mặt Randy có chút tái nhợt, một lát sau, mới nói: “Biện pháp này không thể thực hiện được, nó cũng không có người cha Alpha nào.”

Cevi và Claire liếc mắt nhìn nhau một cái.

Tính tình Carlos có chút thẳng thắn, lập tức hỏi: “Sao lại không có cha Alpha chứ?”

“Chuyện này chú không tiện giải thích với các cháu, các cháu chỉ cần biết rằng, Edean không có cha, cũng không thể có thêm em trai hay em gái.” Randy dừng một chút, lại nói tiếp, “Chú đã liên hệ với các bác sĩ ở bệnh viện trung ương đế quốc, bọn họ đang nghiên cứu chế tạo một loại thuốc cải tiến, gần đây đã có tiến triển. Đến trước năm Edean 14 tuổi, nếu có thể nghiên cứu chế tạo thành công loại thuốc này, bệnh tình của nó chắc hẳn sẽ được khống chế.”

Cevi hỏi: “Vậy nếu không chế tạo thành công thì sao ạ?”

Sắc mặt Randy hơi đổi, nói: “Vậy chú cũng sẽ nghĩ ra biện pháp khác để cứu nó… Tóm lại, chú sẽ không để nó gặp chuyện không may. Các cháu là bạn tốt nhất của nó, cảm ơn các cháu đã quan tâm đến nó.”

Randy xoay người trở lại phòng bệnh, ngồi ở bên giường của Edean, nhẹ nhàng cầm tay con trai, cúi xuống hôn lên trán con trai.

Edean nằm trêи giường ngủ rất say, Cevi thật sự sợ có một ngày sau khi cậu ngủ sẽ không thể nào tỉnh lại nữa. Thế nhưng cho dù có lo lắng cho cậu đến thế nào, Cevi cũng không tiện can thiệp vào suy nghĩ của Randy, huống hồ, hiện tại hắn vẫn còn là một đứa trẻ, chẳng ai lại để ý kiến của một đứa trẻ trong lòng cả.

Khi đi ra khỏi bệnh viện, Cevi cúi đầu, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Claire nhẹ nhàng cầm tay Cevi, không nói gì.

Khoảnh khắc đó, Claire đột nhiên có loại hi vọng bản thân có thể nhanh chóng lớn lên, năng lực của một đứa trẻ thật sự rất có hạn, cho dù là bị học sinh khóa trêи bắt nạt cũng được, bị nhóm người lớn coi nhẹ cũng thế, tất cả đều bởi vì tuổi đời của bọn họ còn quá nhỏ.

Hôm nay sau khi trở lại ký tức xá, qua nửa giờ liền phát hiện Cevi và Edean vẫn chưa quay về, Claire lo lắng hai người sẽ xảy ra chuyện, liền gọi Carlos cùng đi đến rừng cây, không ngờ lại thấy Cevi và Edean bị ba học sinh lớp trêи vây ở giữa, trêи mặt Cevi dính bùn đất, Edean lại hôn mê bất tỉnh.

Cảnh tượng kia khiến Claire nóng cả mắt, chỉ hận không thể xé nát ba tên khốn kiếp trước mặt thành từng mảnh!

Thế nhưng y biết, với thực lực bây giờ của y căn bản không thể nào bảo vệ được Cevi. Y còn quá yếu ớt, nhỏ bé đến một chút khí lực đều không đáng kể, cho dù y có đứng ở trước mặt Cevi, cũng hoàn toàn không làm nên chuyện gì, ngược lại còn kéo chân sau của Cevi.

Claire gắt gao siết chặt nắm tay, yên lặng tự nói với mình trong lòng: Nhanh lớn lên đi, nhanh lớn lên rồi trở nên mạnh mẽ hơn đi. Nếu ngay cả mày cũng không thể đứng ở trước mặt Cevi, trêи thế giới này, còn người nào có thể để Cevi tin tưởng và dựa vào nữa chứ?

***

Cevi nhạy bén phát hiện, bắt đầu từ ngày đó, Claire càng thêm chăm chỉ hơn so với trước kia, nhất là ở phương diện võ thuật, mỗi ngày y đều dành ra rất nhiều thời gian luyện tập kỹ xảo võ thuật, ra quyền, đá chân, nhảy lên, đứa nhỏ trước mặt đang tiến bộ với tốc độ khiến người ta phải sợ hãi than.

Mà bắt đầu từ ngày đó, Edean cũng dựa theo lời bác sĩ gia tăng liều lượng thuốc, mỗi ngày trước khi ăn cơm, cậu đều lôi ra một đống thuốc xanh xanh đỏ đỏ thật lớn từ túi tùy thân, biểu tình bình tĩnh nhét vào miệng giống như đang ăn đồ ăn vặt.

Đứa nhỏ này nhìn như dịu ngoan nhu thuận, trong xương lại vô cùng kiên cường, từ khi Cevi quen biết cậu tới nay, cho dù có khó chịu đến mấy cậu cũng sẽ không nói ra, cũng chưa bao giờ để lộ chút biểu tình khổ sở nào trước mặt baba Randy của cậu, cậu luôn im lặng ngồi trong góc phòng học, ngoại trừ Cevi, rất ít khi trao đổi với người khác, tựa như đang sống trong thế giới của mình.

Tuy rằng Cevi lo lắng cho bệnh tình cảu cậu, nhưng nếu Randy đã nói bác sĩ đang nghiên cứu chế tạo thuốc mới, Cevi cũng không tiện can thiệp vào nữa, chỉ có thể đặt hi vọng vào các chuyên gia của bệnh viện trung ương có thể nghiên cứu chế tạo thành công loại thuốc cải tiến này.

Thời gian cứ như vậy trôi qua một tuần, một thứ sáu nữa lại tới, sau khi khóa tự chọn kết thúc, Cevi lo lắng Edean sẽ gặp chuyện không may, liền gọi Claire lại, muốn cùng đi đến phòng học khóa thiết kế đón cậu, không ngờ hai người vừa mới ra khỏi phòng học, đã gặp được học sinh khóa trêи kia ngoài hành lang.

Cevi biến sắc, lạnh lùng nói: “Anh ở đây làm cái gì?”

Thiếu niên cười nói: “Thật là trùng hợp quá đi, tôi cũng lựa chọn môn này. Vương tử điện hạ, xin chào.”

Nói xong còn cố ý khom người hành lễ về phía Cevi, Cevi kìm nén xúc động muốn đánh sưng đầu gã, trợn trắng mắt lên, lôi kéo Claire xoay người bỏ đi.

Thiếu niên kia lại bước lên cản trước mặt Cevi, cười nói: “Chính thức làm quen một chút đi, Cevi điện hạ, tôi tên là Jon Orlando, không ngờ cậu chính là đại vương tử Cevi, ngày đó thật sự quá thất lễ, thật sự rất xin lỗi.”

“Được rồi, tôi biết rồi.” Cevi không để ý đến gã nữa, cùng Claire xoay người tránh đi.

Những lời này rất có loại khí thế “Tôi biết rồi, anh có thể cút”, biểu tình gần như giống y đúc bệ hạ Trand khi tức giận. Jon đứng tại chỗ như có điều suy nghĩ nhìn theo bóng dáng Cevi, trong lòng có chút nghi hoặc. Nếu đại vương tử là một Omega, tại sao võ thuật lại lợi hại như vậy? Chẳng lẽ đã được huấn luyện chuyên biệt trong vương cung sao?

Cevi giấu giếm trình độ của mình, chỉ là vì muốn tránh cho thầy giáo và các bạn học hoài nghi. Không ngờ lần đó sau khi ra tay dạy dỗ hai học sinh lớp trêи trong rừng cây xong, lại dẫn tới một loạt phản ứng dây chuyền, giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, hiển nhiên Jon đã tra ra được thân phận của Cevi, bí mật này có lẽ sắp không giấu được nữa, Cevi cũng không muốn tiếp tục giấu giếm, chỉ cần giải thích được với phía phụ vương, những người qua đường giáp khác, quản bọn họ bàn tán thế nào làm gì.

So với việc đùa giỡn thủ đoạn với cái tên Jon ở sau lưng kia, còn không bằng ngả bài với phụ vương trước, nắm quyền chủ động ở trong tay mình.

Quyết định chủ ý, đêm đó sau khi trở về, Cevi liền gọi đến máy thông tin của vương thúc Berg, hỏi: “Vương thúc, ngài có biết một người tên là Jon Orlando không?”

Lúc trước khi đến trường vương thúc Berg đã từng căn dặn hắn, bảo hắn khi kết bạn phải chú ý đến bối cảnh của đứa nhỏ. Người của gia tộc Orlando, gia tộc Sarman, gia tộc Stoke, đừng quá thân cận với bọn họ. Từ trước tới nay Cevi vẫn luôn rất kính trọng vương thúc, lời vương thúc nói tự nhiên phải khắc trong tâm khảm. Hôm nay cái tên Jon Orlando này vừa nghe đã biết là người của gia tộc Orlando, bởi vậy Cevi mới nghĩ đến chuyện liên lạc với vương thúc hỏi thăm một chút.

Quả nhiên, Berg biết người này, cau mày nói: “Con nói Jon? Nó là cháu đích tôn của quân đoàn trưởng quân đoàn Lôi Đình August Orlando, lớn hơn con sáu tuổi, chắc là đang học ở học viện Sao Paulo. Sao vậy, con gặp nó sao?”

Cevi gật đầu: “Có gặp ạ, đã xảy ra một chút hiểu lầm, động thủ đánh với gã một trận.”

Berg kinh ngạc nói: “Sao con có thể động thủ với Alpha chứ? Có bị thương không?”

Cevi cười nói: “Vương thúc yên tâm, con không có bị thương, gã đánh không lại con.”

Berg: “……”

Nhìn đôi mắt trong suốt của đứa nhỏ trước mặt, Berg nhất thời không nói được lời nào. Jon vậy mà không đánh lại được Cevi? Thật hay giả thế?

Cevi nói tiếp: “Vương thúc, có bí mật này con muốn nói cho người, con cảm thấy hình như con đặc biệt có thiên phú trong việc luyện võ, đi theo thầy Tony học võ thuật một năm, rất nhiều động tác ông ấy dạy con đều có thể lập tức nhớ kỹ. Mấy hôm trước động thủ với cái tên Jon kia trong rừng cây, con vậy mà có thể đánh thắng được gã, người nói xem, có phải là gen phụ vương và mẫu hậu di truyền cho con quá mạnh mẽ hay không?”

Cevi đương nhiên sẽ không nói ra chuyện mình có được trí nhớ kiếp trước, mà là vẻ mặt vô tội tìm một lý do “có thiên phú”.

Dù sao mấy thứ như thiên phú thực sự rất khó giải thích, tỷ như có một số người trời sinh giỏi ca hát, giỏi vẽ tranh, Cevi liền nói bản thân trời sinh am hiểu võ thuật.

Một Omega có thiên phú về phương diện luyện võ, nói ra thật quá dọa người. Bất quá, nhìn tiểu Cevi vẻ mặt thành thật trong màn hình, Berg trầm măc một lát, rốt cuộc vẫn cười rộ lên, nói: “Có lẽ thật sự là do gen di truyền

đi? Phụ vương của con cũng rất lợi hai về mặt này, năm đó ông ấy mới 18 tuổi đã thi được đai đen võ thuật, trình độ võ thuật của ông ấy là số một số hai ở thủ đô đế quốc đó. Không ngờ, con lại giống phụ vương của con.”

Nói tới đây, Berg cũng cảm thấy rất buồn cười, vương tử Omega, không di truyền tính cách ôn nhu của vương hậu Anna thì thôi đi, ngược lại còn di truyền sự dũng mãnh của phụ vương hắn.

Nếu chuyện Cevi di truyền thiên phú võ thuật của bệ hạ Trand được công bố, phỏng chừng sẽ khiến tất cả Alpha kinh hãi đến rớt cằm mất.

Cevi cũng không ngờ, bản thân tùy tiện lấy một cái cớ, kết quả lại mèo mù vớ được chuột chết ăn khớp với gen của phụ vương. Cứ như vậy ngược lại sẽ dễ giải thích hơn, cái gọi là hổ phụ không sinh khuyển tử, bệ hạ trâu bò như vậy, 18 tuổi đã thi đỗ đai đen, cho dù bản thân là vương tử Omega, nhưng dù sao trêи người vẫn chảy dòng máu của bệ hạ, lợi hại một chút cũng dễ hiểu. Như vậy xem ra, về sau không cần tiếp tục ngụy trang nữa.

Nghĩ đến đây, Cevi không nhịn được cười nói: “Vương thúc, chuyện này người hãy giúp con chuyển lời với phụ vương được không? Có cơ hội thì kêu phụ vương dạy con mấy chiêu.”

Berg nói: “Ta sẽ nói với ông ấy, bất quá ta đoán là phụ vương của con sẽ bị con dọa chết khϊế͙p͙ mất.”

Nghĩ đến hình ảnh bệ hạ Trand bị dọa, hai chú cháu đồng thời nở nụ cười. Berg cười trong chốc lát, mới nói: “Cevi, qua nhiều năm như vậy vương thất cũng có rất nhiều con cháu ưu tú, nhưng trong số các vương tử Omega vẫn chưa từng xuất hiện người nào đặc biệt giỏi võ, con chính là người đầu tiên đó.”

Cevi cười đến cực kỳ vui vẻ: “Đó là do gen của phụ vương tốt quá thôi!”

Berg cũng cười nói: “Con đã di truyền thiên phú của bệ hạ, thì không nên lãng phí, cố gắng học đi.”

Cevi gật đầu: “Con biết rồi, vương thúc!”

Sau khi kết thúc đối thoại, Berg lập tức gọi đến máy thông tin của bệ hạ Trand, Trand thông qua nghiệm chứng, nghi hoặc hỏi: “Berg? Trễ như thế tìm ta có việc gì?”

Berg mỉm cười nói: “Nói cho vương huynh một tin tốt, Cevi di truyền thiên phú về phương diện võ thuật của ngài, ở trường học đánh một trận với Jon Orlando lớn hơn nó 6 tuổi, vậy mà lại đánh thắng.”

Trand: “……”

Biểu tình nghiêm túc trêи mặt bệ hạ dần dần vỡ vụn, không thể tin được hỏi: “Em nói cái gì? Cevi nó cùng… Alpha đánh nhau? Còn đánh thắng?”

Berg cười gật đầu: “Đứa nhỏ này quả thật rất đặc biệt, không ngờ, thiên phú võ thuật của ngài vậy mà lại được kế thừa trêи người nó, hình như nó đánh nhau rất lợi hại. Em đoán Jon vốn định bắt nạt Cevi một chút, kết quả lại bị Cevi dạy dỗ ngược lại.”

Trand: “…”

Trầm mặc thật lâu sau, bệ hạ mới mang vẻ mặt xấu hổ nói: “Nó là một Omega, em xác định đây là tin tức tốt sao?”

Trand cảm thấy không được ổn lắm, là Omega lại bạo lực như vậy, tương lại phải làm sao bây giờ?

Berg lại có vẻ rất vui mừng với chuyện này, cười nói: “Em cảm thấy rất tốt. Vương huynh, em đề nghị chúng ta hãy bồi dưỡng Cevi thật tốt, đợi sau này nó lớn lên, với trình độ võ thuật và lực tinh thần siêu cao của nó, ít nhất sẽ không bị người khác bắt nạt.”

Nếu Cevi thật sự cảm thấy hứng thú với võ thuật, làm một người cha, Trand cũng không muốn khiến con trai thất vọng. Tuy rằng Omega học võ thuật nghe có chút kỳ quái, nhưng theo như lời Berg nói, nếu Cevi học được tốt, tương lai có thể bảo vệ mình, sau khi kết hôn không bị người khác khi dễ cũng là chuyện tốt.

Nghĩ đến đây, Trand rốt cuộc ra quyết định: “Được rồi, hôm nào ta sẽ phái thượng tướng Reger đến trường học một chuyến, nhìn xem trình độ của Cevi rốt cuộc như thế nào.”

***

Buổi chiều thứ tư, thượng tướng Reger dẫn theo đội hộ vệ hoàng gia đi vào học viện Sao Paulo, các học sih nhìn thấy một hàng xe huyền phù màu bạch kim chỉnh tề trêи không trung, trêи mặt đều có chút kinh ngạc. Bất quá, tướng quân Reger vẫn treo gương mặt không chút thay đổi kia, không để ý đám nhỏ vây xem xung quanh, trực tiếp đi đến phòng dạy võ thuật trêи tầng ba.

Học sinh ban một xế chiều hôm nay vừa vặn có một tiết võ thuật, lúc này đang là thời gian chuẩn bị, bọn nhỏ đều thay bộ quần áo rộng chuyên dùng trong lớp võ thuật, chân trần chạy bộ trong phòng học, làm nóng người, sự xuất hiện của thượng tướng Reger tự nhiên khiến bọn nhỏ chú ý, thỉnh thoảng lại tò mò quay đầu liếc mắt nhìn nam nhân nghiêm túc này một cái.

Khiến Reger cảm thấy bất ngờ là, y vậy mà lại thấy một đứa nhỏ ngồi một mình trong phòng quan sát, hai tay đang nâng cằm, mở to một đôi mắt tò mò ngồi đó xem.

Chính là đứa nhỏ ngày đó cắn tay mình? Hình như tên là Edean thì phải?

Dấu răng bị đứa nhỏ cắn ra trêи mu bàn tay chỉ qua vài ngày đã sớm biến mất, nhưng cảnh tượng kia lại khắc sâu trong lòng Reger. Ngày đó lúc Edean chạy tới cắn y, y đột nhiên có loại cảm giác rất kỳ quái. Cho nên, khoảnh khắc đứa bé kia há mồm dùng sức cắn y, y mới có thể không tự chủ được buông tay, thả baba của đứa nhỏ ra.

Lại lần nữa nhìn thấy Edean ở trường học, đứa nhỏ có mái tóc nâu mềm mại, đôi mắt nhạt màu, luôn khiến y có một loại cảm giác quen thuộc rất khó hiểu.

Reger nghi hoặc trong lòng, không nhịn được đi về phía Edean.

Đứa bé kia nhìn thấy y, thoáng chốc liền trợn tròn hai mắt giống như con mèo xù lông, vẻ mặt đề phòng nhìn y, còn đứng lên lùi về sau mấy bước.

Reger bị ghét bỏ có chút xấu hổ, đành phải dừng bước lại, nói: “Đừng sợ, ta sẽ không làm hại cháu.”

Edean vẫn mang vẻ mặt đề phòng trừng trừng nhìn y, giống như người mặc quân trang trước mặt không phải một nam nhân trưởng thành, mà là một dã thú ăn thịt người.

Cevi phát hiện tình huống bên này, lập tức chạy tới hỏi: “Tướng quân? Sao ngài lại tới đây?”

Reger quay đầu, thấp giọng nói: “Là bệ hạ bảo tôi đến xem, điện hạ Berg nói, đại vương tử rất có thiên phú về phương diện võ thuật, phải không?”

Cevi làm bộ vô tội gãi gãi đầu, cười nói: “Đúng vậy, ta cũng mới phát hiện gần đây thôi.”

Reger nói: “Không sao, cậu đi học đi, tôi ngồi ở đây nhìn xem.”

Dứt lời y liền ngồi xuống ngay tại chỗ, Edean nhìn nhìn y, lập tức đứng dậy xê dịch sang bên cạnh, duy trì khoảng cách hơn mười thước với y.

Reger thấy đứa nhỏ này đặc biệt bài xích mình, không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn đứa nhỏ này một cái, đúng lúc chạm phải ánh mắt Edean nhìn qua. Đáy lòng Reger nao nao, đôi mắt nhạt màu, ngũ quan xinh xắn nhu hòa… Trí nhỡ hỗn độn quay cuồng tuôn ra trong đầu, Reger nhất thời có chút thất thần.

Đúng lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng quát trung khí mười phần: “Tất cả đứng thẳng cho tôi, vào lớp, nghiêm.”

Lúc này Reger mới hồi phục tinh thần, nhìn về phía giữa sân.

Bọn nhỏ thấy thầy giáo đến, lập tức đứng thẳng người, lúc này Tony mới lên tiếng: “Võ thuật, không phải chỉ đứng tại chỗ đánh nhau là đủ, mà trong những thời điểm các cậu lấy một địch nhiều, phải nhanh chóng tìm được đường đột phá trong đám người lúc này, chúng ta cần không ngừng di chuyển, thoát ra! Hôm nay kỹ thuật tôi muốn dạy mọi người, chính là đá chân trong lúc di chuyển!”

Thầy Tony đứng ở phía trước, vừa giảng giải vừa làm mẫu: “Chân trái bước lên trước, chạy lấy đà năm bước, chờ sau khi chân trái đứng vững, thân thể hơi xoay tròn về bên trái, lợi dụng sức mạnh ở phần eo và chân, đùi phải nghiêng về phía trước, đá mạnh vào điểm yếu của đối phương! Chú ý góc độ ra chân, trước hết các cậu hãy xem tôi làm mẫu một lần!”

Theo một tiếng hét to, thầy Tony đá ra một cước, ba cát trước mặt “phanh” một tiếng bị ông đá bay ra xa ba thước.

“…” Bọn nhỏ lập tức kϊƈɦ động vỗ tay.

Tony đập đập tay, nói: “Nào, từng người luyện một.”

Sau khi dặn dò các học sinh xong, Tony liền đi tới phòng quan sát, cười chào hỏi Reger: “Sao tướng quân lại rảnh rỗi tới đây vậy? Là tới xem đại vương tử sao?”

Reger gật gật đầu: “Bệ hạ bảo tôi tới xem trình độ võ thuật của đại vương tử, nghe nói cậu ấy di truyền thiên phú luyện võ của bệ hạ.”

Tony ngẩn người, cười nói: “Không thể nào? Ngài nói Cevi? Làm sao nó có thể di truyền thiên phú của bệ hạ? Ngay cả bao cát nó cũng không đánh nổi mà!”

Đáng nói, trong phòng học đột nhiên truyền đến thanh âm ồn ào, Tony nhìn sang, liền thấy tiểu Cevi nhanh chóng chạy lấy đà vài bước, đến trước bao cát các học sinh dùng để luyện tập thì dừng lại, thân thể nghiêng sang trái, chân phải đồng thời đá về phía trước, chỉ nghe một tiếng “phanh” thật lớn, bao cát kia liền bị hắn một cước đá bay!

Các học sinh vây xem trợn mắt há hốc mồm, Tony cũng ngạc nhiên đến rớt cằm, mà ngay cả thượng tướng Reger luôn luôn trấn định cũng không nhịn được giật giật khóe miệng vài cái.

Đây mới thật sự là Omega sao?!

Chỉ có Claire đứng ở phía sau Cevi, nhìn cảnh tượng Cevi quyết đoán dứt khoát đá bay bao cát, khóe môi hơi hơi cong lên.

—- Đây mới là Cevi thật sự, rực rỡ chói lòa, khiến người ta không thể dời tầm mắt.

Phỏng chừng từ hôm nay trở đi, nhóm Alpha cả trường, đều sẽ bị vị đại vương tử bạo lực này dọa sợ rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện