Chuyện Edean hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện, rất nhanh đã được bác sĩ thông báo cho Randy.
Lúc Randy tới được phòng bệnh sắc mặt vô cùng nôn nóng, tóc cũng có chút hôn độn, hắn bước nhanh vọt tới bên giường bệnh của Edean, ngồi ở đó nhẹ nhàng vuốt ve tóc con trai, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng và ôn nhu, cảnh tượng đó rơi vào mắt, khiến Cevi cũng không nhịn được lo âu.
Kỳ thật Edean biến thành như vậy, người khó chịu nhất chính là baba ruột Randy, cũng không biết hắn và vị Alpha kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Cevi luôn cảm thấy, nếu trực tiếp hỏi thẳng mặt hắn, thì thật chẳng khác nào xé toang miệng vết thương của hắn rồi còn xát muối lên trêи.
Cevi kéo tay Claire và Carlos, ba người lui ra ngoài trước.
Claire hỏi: “Sao vậy, ngại hỏi ông ấy sao?”
Cevi thở dài, nói: “Nếu có biến pháp để cứu Edean, chắc hẳn ông ấy phải nóng vội hơn cả chúng ta mới đúng. Nói không chừng người cha Alpha của Edean thật sự đã mất rồi, chúng ta hỏi thẳng ông ấy như vậy, chẳng phải là rất không lễ phép sao?”
Carlos đứng ở bên cạnh, sắc mặt cứng ngắc nhìn khung cảnh trong phòng bệnh, vốn tưởng rằng Edean chỉ là thân thể không tốt, hôm nay mới biết được, người bạn học bên cạnh này không ngờ lại mắc bệnh nan y, nghĩ đến Omega thân thể suy yếu có thể chết đi bất cứ lúc nào, trong đầu của hắn nhất thời trở nên lộn xộn, không nhịn được hỏi: “Cậu ấy sẽ chết sao?”
Cevi cau mày nói: “Tôi không hi vọng Edean gặp chuyện không may, cậu đừng có treo từ chết ở bên miệng có được không?”
“… Ừ.” Carlos xấu hổ xoa xoa ót, trầm mặc một lát, mới nói, “Tớ cũng không hi vọng cậu ấy gặp chuyện không may.”
Đúng lúc này, Randy đột nhiên xoay người lại, thấy ba đứa nhỏ đang đứng trước cửa sổ thủy tinh nhìn vào trong, vẻ mặt tràn đầy lo lắng, hắn liền đi ra cửa, nhẹ giọng hỏi: “Không phải là các cháu có chuyện muốn hỏi chứ chứ?”
Cevi gật gật đầu, cố gắng uyển chuyển nói: “Theo ý của bác sĩ thì, loại bệnh này của Edean, biện pháp tốt nhất để trị tận gốc chính là lấy tế bào từ cơ thể anh chị em Omega của cậu ấy rồi nuôi cấy, thế nhưng, Edean là con một…”
Sắc mặt Randy có chút tái nhợt, một lát sau, mới nói: “Biện pháp này không thể thực hiện được, nó cũng không có người cha Alpha nào.”
Cevi và Claire liếc mắt nhìn nhau một cái.
Tính tình Carlos có chút thẳng thắn, lập tức hỏi: “Sao lại không có cha Alpha chứ?”
“Chuyện này chú không tiện giải thích với các cháu, các cháu chỉ cần biết rằng, Edean không có cha, cũng không thể có thêm em trai hay em gái.” Randy dừng một chút, lại nói tiếp, “Chú đã liên hệ với các bác sĩ ở bệnh viện trung ương đế quốc, bọn họ đang nghiên cứu chế tạo một loại thuốc cải tiến, gần đây đã có tiến triển. Đến trước năm Edean 14 tuổi, nếu có thể nghiên cứu chế tạo thành công loại thuốc này, bệnh tình của nó chắc hẳn sẽ được khống chế.”
Cevi hỏi: “Vậy nếu không chế tạo thành công thì sao ạ?”
Sắc mặt Randy hơi đổi, nói: “Vậy chú cũng sẽ nghĩ ra biện pháp khác để cứu nó… Tóm lại, chú sẽ không để nó gặp chuyện không may. Các cháu là bạn tốt nhất của nó, cảm ơn các cháu đã quan tâm đến nó.”
Randy xoay người trở lại phòng bệnh, ngồi ở bên giường của Edean, nhẹ nhàng cầm tay con trai, cúi xuống hôn lên trán con trai.
Edean nằm trêи giường ngủ rất say, Cevi thật sự sợ có một ngày sau khi cậu ngủ sẽ không thể nào tỉnh lại nữa. Thế nhưng cho dù có lo lắng cho cậu đến thế nào, Cevi cũng không tiện can thiệp vào suy nghĩ của Randy, huống hồ, hiện tại hắn vẫn còn là một đứa trẻ, chẳng ai lại để ý kiến của một đứa trẻ trong lòng cả.
Khi đi ra khỏi bệnh viện, Cevi cúi đầu, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Claire nhẹ nhàng cầm tay Cevi, không nói gì.
Khoảnh khắc đó, Claire đột nhiên có loại hi vọng bản thân có thể nhanh chóng lớn lên, năng lực của một đứa trẻ thật sự rất có hạn, cho dù là bị học sinh khóa trêи bắt nạt cũng được, bị nhóm người lớn coi nhẹ cũng thế, tất cả đều bởi vì tuổi đời của bọn họ còn quá nhỏ.
Hôm nay sau khi trở lại ký tức xá, qua nửa giờ liền phát hiện Cevi và Edean vẫn chưa quay về, Claire lo lắng hai người sẽ xảy ra chuyện, liền gọi Carlos cùng đi đến rừng cây, không ngờ lại thấy Cevi và Edean bị ba học sinh lớp trêи vây ở giữa, trêи mặt Cevi dính bùn đất, Edean lại hôn mê bất tỉnh.
Cảnh tượng kia khiến Claire nóng cả mắt, chỉ hận không thể xé nát ba tên khốn kiếp trước mặt thành từng mảnh!
Thế nhưng y biết, với thực lực bây giờ của y căn bản không thể nào bảo vệ được Cevi. Y còn quá yếu ớt, nhỏ bé đến một chút khí lực đều không đáng kể, cho dù y có đứng ở trước mặt Cevi, cũng hoàn toàn không làm nên chuyện gì, ngược lại còn kéo chân sau của Cevi.
Claire gắt gao siết chặt nắm tay, yên lặng tự nói với mình trong lòng: Nhanh lớn lên đi, nhanh lớn lên rồi trở nên mạnh mẽ hơn đi. Nếu ngay cả mày cũng không thể đứng ở trước mặt Cevi, trêи thế giới này, còn người nào có thể để Cevi tin tưởng và dựa vào nữa chứ?
***
Cevi nhạy bén phát hiện, bắt đầu từ ngày đó, Claire càng thêm chăm chỉ hơn so với trước kia, nhất là ở phương diện võ thuật, mỗi ngày y đều dành ra rất nhiều thời gian luyện tập kỹ xảo võ thuật, ra quyền, đá chân, nhảy lên, đứa nhỏ trước mặt đang tiến bộ với tốc độ khiến người ta phải sợ hãi than.
Mà bắt đầu từ ngày đó, Edean cũng dựa theo lời bác sĩ gia tăng liều lượng thuốc, mỗi ngày trước khi ăn cơm, cậu đều lôi ra một đống thuốc xanh xanh đỏ đỏ thật lớn từ túi tùy thân, biểu tình bình tĩnh nhét vào miệng giống như đang ăn đồ ăn vặt.
Đứa nhỏ này nhìn như dịu ngoan nhu thuận, trong xương lại vô cùng kiên cường, từ khi Cevi quen biết cậu tới nay, cho dù có khó chịu đến mấy cậu cũng sẽ không nói ra, cũng chưa bao giờ để lộ chút biểu tình khổ sở nào trước mặt baba Randy của cậu, cậu luôn im lặng ngồi trong góc phòng học, ngoại trừ Cevi, rất ít khi trao đổi với người khác, tựa như đang sống trong thế giới của mình.
Tuy rằng Cevi lo lắng cho bệnh tình cảu cậu, nhưng nếu Randy đã nói bác sĩ đang nghiên cứu chế tạo thuốc mới, Cevi cũng không tiện can thiệp vào nữa, chỉ có thể đặt hi vọng vào các chuyên gia của bệnh viện trung ương có thể nghiên cứu chế tạo thành công loại thuốc cải tiến này.
Thời gian cứ như vậy trôi qua một tuần, một thứ sáu nữa lại tới, sau khi khóa tự chọn kết thúc, Cevi lo lắng Edean sẽ gặp chuyện không may, liền gọi Claire lại, muốn cùng đi đến phòng học khóa thiết kế đón cậu, không ngờ hai người vừa mới ra khỏi phòng học, đã gặp được học sinh khóa trêи kia ngoài hành lang.
Cevi biến sắc, lạnh lùng nói: “Anh ở đây làm cái gì?”
Thiếu niên cười nói: “Thật là trùng hợp quá đi, tôi cũng lựa chọn môn này. Vương tử điện hạ, xin chào.”
Nói xong còn cố ý khom người hành lễ về phía Cevi, Cevi kìm nén xúc động muốn đánh sưng đầu gã, trợn trắng mắt lên, lôi kéo Claire xoay người bỏ đi.
Thiếu niên kia lại bước lên cản trước mặt Cevi, cười nói: “Chính thức làm quen một chút đi, Cevi điện hạ, tôi tên là Jon Orlando, không ngờ cậu chính là đại vương tử Cevi, ngày đó thật sự quá thất lễ, thật sự rất xin lỗi.”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Cevi không để ý đến gã nữa, cùng Claire xoay người tránh đi.
Những lời này rất có loại khí thế “Tôi biết rồi, anh có thể cút”, biểu tình gần như giống y đúc bệ hạ Trand khi tức giận. Jon đứng tại chỗ như có điều suy nghĩ nhìn theo bóng dáng Cevi, trong lòng có chút nghi hoặc. Nếu đại vương tử là một Omega, tại sao võ thuật lại lợi hại như vậy? Chẳng lẽ đã được huấn luyện chuyên biệt trong vương cung sao?
Cevi giấu giếm trình độ của mình, chỉ là vì muốn tránh cho thầy giáo và các bạn học hoài nghi. Không ngờ lần đó sau khi ra tay dạy dỗ hai học sinh lớp trêи trong rừng cây xong, lại dẫn tới một loạt phản ứng dây chuyền, giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, hiển nhiên Jon đã tra ra được thân phận của Cevi, bí mật này có lẽ sắp không giấu được nữa, Cevi cũng không muốn tiếp tục giấu giếm, chỉ cần giải thích được với phía phụ vương, những người qua đường giáp khác, quản bọn họ bàn tán thế nào làm gì.
So với việc đùa giỡn thủ đoạn với cái tên Jon ở sau lưng kia, còn không bằng ngả bài với phụ vương trước, nắm quyền chủ động ở trong tay mình.
Quyết định chủ ý, đêm đó sau khi trở về, Cevi liền gọi đến máy thông tin của vương thúc Berg, hỏi: “Vương thúc, ngài có biết một người tên là Jon Orlando không?”
Lúc trước khi đến trường vương thúc Berg đã từng căn dặn hắn, bảo hắn khi kết bạn phải chú ý đến bối cảnh của đứa nhỏ. Người của gia tộc Orlando, gia tộc Sarman, gia tộc Stoke, đừng quá thân cận với bọn họ. Từ trước tới nay Cevi vẫn luôn rất kính trọng vương thúc, lời vương thúc nói tự nhiên phải khắc trong tâm khảm. Hôm nay cái tên Jon Orlando này vừa nghe đã biết là người của gia tộc Orlando, bởi vậy Cevi mới nghĩ đến chuyện liên lạc với vương thúc hỏi thăm một chút.
Quả nhiên, Berg biết người này, cau mày nói: “Con nói Jon? Nó là cháu đích tôn của quân đoàn trưởng quân đoàn Lôi Đình August Orlando, lớn hơn con sáu tuổi, chắc là đang học ở học viện Sao Paulo. Sao vậy, con gặp nó sao?”
Cevi gật đầu: “Có gặp ạ, đã xảy ra một chút hiểu lầm, động thủ đánh với gã một trận.”
Berg kinh ngạc nói: “Sao con có thể động thủ với Alpha chứ? Có bị thương không?”
Cevi cười nói: “Vương thúc yên tâm, con không có bị thương, gã đánh không lại con.”
Berg: “……”
Nhìn đôi mắt trong suốt của đứa nhỏ trước mặt, Berg nhất thời không nói được lời nào. Jon vậy mà không đánh lại được Cevi? Thật hay giả thế?
Cevi nói tiếp: “Vương thúc, có bí mật này con muốn nói cho người, con cảm thấy hình như con đặc biệt có thiên phú trong việc luyện võ, đi theo thầy Tony học võ thuật một năm, rất nhiều động tác ông ấy dạy con đều có thể lập tức nhớ kỹ. Mấy hôm trước động thủ với cái tên Jon kia trong rừng cây, con vậy mà có thể đánh thắng được gã, người nói xem, có phải là gen phụ vương và mẫu hậu di truyền cho con quá mạnh mẽ hay không?”
Cevi đương nhiên sẽ không nói ra chuyện mình có được trí nhớ kiếp trước, mà là vẻ mặt vô tội tìm một lý do “có thiên phú”.
Dù sao mấy thứ như thiên phú thực sự rất khó giải thích, tỷ như có một số người trời sinh giỏi ca hát, giỏi vẽ tranh, Cevi liền nói bản thân trời sinh am hiểu võ thuật.
Một Omega có thiên phú về phương diện luyện võ, nói ra thật quá dọa người. Bất quá, nhìn tiểu Cevi vẻ mặt thành thật trong màn hình, Berg trầm măc một lát, rốt cuộc vẫn cười rộ lên, nói: “Có lẽ thật sự là do gen di truyền