Cứ như vậy, hai người bên nhau vui vẻ, anh đi làm, em ở nhà nấu cơm, đôi lúc sẽ mang cơm đến công ty cho anh.
Cuộc sống của hai người tràn ngập màu hồng và sự vui vẻ.
Như thường lệ, chiều nay Bạch Giai Kỳ không phải đi làm nên cô về sớm một chút để mang cơm qua công ty cho anh.
Cô nấu vài món ăn mà anh thích, tôm hấp, tỏi non xào thịt bò, canh củ cải.
Nấu nướng gần xong, cô nhờ Vương Khiết trông hộ một lát sau đó liền đi tắm rửa.
Hơn một tiếng sau, Bạch Giai Kỳ đã có mặt ở dưới đại sảnh của công ty nhà họ Sở.
Nhớ lần đầu đến đây, cô có chút choáng ngợp không ngờ công ty của anh lớn như vậy, nhớ tới thái độ của mình khi đó cô liền bật cười.
Từ xa, nữ tiếp tân đã nhìn thấy Bạch Giai Kỳ, cô ấy ngay lập tức nở nụ cười thân thiết.
“Phu nhân!”
Bạch Giai Kỳ gật đầu chào hỏi, tiện tay đưa cho cô ấy hộp bánh su kem mà mình đã mua khi đến đây.
Nữ tiếp tân bất ngờ, cô ấy ngượng ngùng từ chối, cuối cùng không từ chối được thịnh tình của cô chủ nên đành nhận lấy.
“Cảm ơn phu nhân!” Nữ tiếp tân đỏ mặt nói.
“Không có gì, mọi người làm việc đi! Tôi đi lên trước.” Bạch Giai Kỳ cười đáp lại.
“Vâng ạ!”
Tầng 10.
Bạch Giai Kỳ nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, bởi vì muốn tạo bất ngờ cho anh nên khi đến đây cô không hề báo trước.
Nhưng cô không ngờ là anh lại tặng cho cô một bất ngờ lớn hơn.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Châu Mạn Thuần nhìn lại liền nhìn thấy Bạch Giai Kỳ đang ôm hộp cơm tiện lợi đứng đó.
Cô ta biết, Sở Hạo Vũ đang quay lưng về phía cửa nên không thể nhìn thấy cô ấy.
Nghĩ đến điều gì đó, cô ta nói: “Anh Hạo Vũ, anh có thể ôm em được không?”
Sở Hạo Vũ nghĩ tới, vừa rồi bản thân đã nói rõ ràng với cô ấy, bản thân chỉ coi cô ấy là em gái, người anh yêu và quyết định sống cùng đến cuối đời là Bạch Giai Kỳ.
“Được!” Nhìn ánh mắt đáng thương của cô ta, anh lại mềm lòng.
Hoàn toàn không biết bởi vì cái ôm này, gia đình nhỏ mà anh vất vả xây dựng cùng vợ sắp tan nát tới nơi.
Khi anh chuẩn bị ôm mình, Châu Mạn Thuần bất ngờ hôn lên môi anh, vì bất ngờ nên Sở Hạo Vũ không kịp tránh.
Anh muốn đẩy cô ta ra nhưng Châu Mạn Thuần ôm chặt, anh lại sợ làm cô bị thương nên đành để mặc.
Lại không biết rằng ở trong mắt hai người phụ nữ, anh là tự nguyện.Bạch Giai Kỳ sợ hãi muốn quay đầu bỏ đi nhưng lại không chú ý mà đụng phải cạnh bàn dẫn đến vang lên tiếng động lớn.
Sở Hạo Vũ giật mình quay lại, trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của họ giao nhau.
“Giai Kỳ?” Anh không ngờ được cô sẽ xuất hiện ở đây vào