Nữ tiếp tân nhìn thấy Bạch Giai Kỳ vừa lên đã đi xuống định ra chào hỏi cô thì nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô.
“Phu…”
Cô ấy đành chơ mắt nhìn cô chạy ra ngoài.
Không đến một lát sau liền thấy Sở tổng với gương mặt gấp gáp chạy theo sau.
Trong nháy mắt, Tiểu Liên như hiểu ra được điều gì đó, cô ấy thở dài một tiếng, lùi về vị trí làm việc cuả mình.
Bên này, sau khi chạy ra ngoài Bạch Giai Kỳ nhìn dòng người qua lại đông đúc bỗng có chút lạc lõng không biết phải làm sao.
Thế giới trống rỗng một cách kỳ lạ, cô bỗng như một chú kiến nhỏ bé, lạc đường không có lỗi về.
Trong lòng cô là một mảnh tuyệt vọng, tim quặn đau đến mức không cách nào hô hấp, lần đầu tiên cô cảm giác sâu sắc mùi vị tan nát cõi lòng, cảm giác này khiến cô khó có thể hít thở.
Lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng rơi xuống, Bạch Giai Kỳ muốn gặp mẹ, thật sự muốn được ở trong vòng tay bà ấy khóc một trận thật lớn.
Bởi vì thất thần mà khi qua đường, Bạch Giai Kỳ không nhìn kĩ tưởng rằng đèn đỏ đã tới nên vội vàng đi qua.
“Khôngggg!!!!”
Một tiếng hét lớn làm cô giật mình nhìn lại, từ phía đối diện một chiếc ô tô tải như mất kiểm soát lao nhanh về phía cô.
Hai chân Bạch Giai Kỳ như rót chì, cô đứng bất động ở đó, không có chút động tác nào.
Xung quanh là tiếng hét, tiếng còi ô tô chói tai nhưng cô lại không thể nào di chuyển.
Sở Hạo Vũ nhìn cô đứng im ở đó, trái tim như tràn ra khỏi cổ họng, anh cố gắng dùng hết sức bình sinh chạy nhanh về phía cô.
Đúng lúc này từ xa một người đàn ông cũng nhìn thấy Bạch Giai Kỳ đang ở giữa đừng, anh ta vội lao tới.
Thời khắc chiếc ô tô, gần đâm đến Bạch Giai Kỳ bỗng nghĩ bản thân nếu rời khỏi thế gian này cũng được, như vậy trái tim của cô sẽ không còn đâu khổ nứa.
Nhưng chỉ tiếc rằng không thể gặp mẹ của cô lần cuối.
“Thật xin lỗi!” Bạch Giai Kỳ thì thầm.
Đúng lúc cô sẵn sàng từ bỏ mọi thứ, bỗng nhiên một lực mạnh kéo cô lại, sau đó cô liền rơi vào một vòng tay cứng rắn.
Bạch Giai Kỳ cảm nhận được hai người lăn lộn mấy vòng, xung quanh là tiếng kinh hô của đám người.
Phó Cận Nam gắt gao ôm lấy cô, không để ý đau đớn phía sau lưng, vội vàng cúi xuống nhìn người con gái đang trong lòng mình.“Em muốn chết sao?” Anh ta rống to, khoảng khắc vừa rồi, anh ta nhận ra được bản thân yêu cô gái này, yêu cô đến nhường nào.
Lúc ô tô lao đến anh ta đã nghĩ rằng, nếu cô phải chết, anh ta cũng muốn chết cùng cô.
“Em…”
Bạch Giai Kỳ ngu ngơ nhìn anh, ánh mắt mơ hồ không biết suy nghĩ cái gì.
Thật nực cười có phải không người đến cứu cô lại không phải người mà cô mong đợi.
Phó Cận Nam nhìn cô bị dọa đến ngốc không đành lòng trách móc nặng nề, dùng sức ôm cô vào trong ngực run run thì thào: "Đồ ngốc, làm anh sợ muốn chết." Lần sau muốn chết hãy mang theo anh, nhưng lời này anh không thể nói ra.
Bạch Giai Kỳ ngoan ngoãn bị anh ôm vẻ mặt vẫn dại ra dường như bị sợ không nhẹ.
"Đừng sợ không có việc gì, có bị thương ở đâu không, để anh xem." Phó Cận Nam an ủi sờ sờ đầu cô, vừa