Bạch Giai Kỳ vừa về đến nhà đã thấy Sở Hạo Vũ và Châu Mạn Thuần ở phòng khách đợi cô, dáng vẻ có chút nôn nóng.
Anh đợi cô đi vào trong nhà, rồi nói: “Giai Kỳ, chúng ta nói chuyện một chút được không?” Âm thanh mang theo chút cẩn thận đến anh cũng không phát hiện ra.
“Được, vừa hay em cũng có chuyện muốn nói với anh.” Tuy lúc đầu nhìn thấy Châu Mạn Thuần, cô có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh nó đã bị cô che giấu, Bạch Giai Kỳ bình tĩnh ngồi xuống trước mặt hai người, vừa rồi khi đưa Phó Cận Nam đến bệnh viện, cô đã suy nghĩ thật kỹ hướng giải quyết.
“Anh đưa Mạn Thuần tới giải thích, vừa rồi anh và cô ấy thật sự không có gì, tất cả chỉ là hiểu lầm.” Lúc đầu anh định tự mình giải thích.
Tuy nhiên Đinh Duật khi biết được điều này vội vàng ngăn anh lại, theo ý cậu ta mang người tạo khúc mắc đến thì mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh hơn, độ thuyết phục cũng cao hơn.
Chính vì vậy, anh đã trực tiếp mang Châu Mạn Thuần tới giải thích với cô, hi vọng cô sẽ không hiểu lầm anh nữa.
Sở Hạo Vũ đưa mắt nhìn về phía Châu Mạn Thuần, ý bảo cô ta nói.
Trên mặt Châu Mạn Thuần tươi cười cực kỳ nhiệt tình: “Đúng vậy, chị Giai Kỳ, em và anh Hạo Vũ không có gì.
Chị nhất định phải tin tưởng anh ấy.
Vừa rồi…” Cô ta dừng lại một lúc, liếc thật nhanh về phía Sở Hạo Vũ rồi mới nói tiếp “Khi đó, em và anh ấy không xảy ra chuyện gì cả, là do em trượt chân nên chị mới thấy bọn em hôn nhau.”
Rõ ràng là giải thích nhưng thái độ của Châu Mạn Thuần lại cho cô cảm giác, cô ta vì sợ Sở Hạo Vũ nên mới nói vậy.
Nhưng có thể lúc đầu, cô ta trượt chân thật nhưng thái độ sau đó của anh mới là điều quan trọng, anh… để mặc cô ta hôn.
Đây mới là điều cô để ý.
Nếu không phải cô phát ra tiếng động không biết họ còn định quấn quýt đến bao giờ.
Nhìn bộ dạng của cô ta, Bạch Giai Kỳ càng xem càng ghét: “Vậy sao? Nói xong rồi thì đi đi, chúng tôi còn có việc.”
"Chị Giai Kỳ!" Châu Mạn Thuần uất ức.
“Giai Kỳ!” Thấy thái độ của cô như vậy, Sở Hạo Vũ hơi khó chịu: “Em không tin tưởng anh, anh dẫn người đến giải thích với em, em cũng không tin tưởng sao?” Nhìn dáng vẻ bất cần đời này, anh hận không thể dạy dỗ cô một trận nhưng như vậy anh lại đau lòng.
“Em không muốn sao cả? Cô ấy nói em đều tin, chứ em không hề nói em không tin.
Bây giờ em có thể nói chuyện riêng với anh rồi chứ?” Cố kìm nén sự khó chịu trong lòng cô trả lời.
Sở Hạo Vũ cảm giác trong lòng tràn đầy thất bại, lời này mới nghe không có gì, nhưng cẩn thận suy nghĩ, lại phát hiện bên trong không có chút cảm xúc nào.
Anh biết tính tình cô rất nhạy cảm, đối với anh không tin tưởng hoàn toàn? Cô cảm thấy cuộc hôn nhân của họ là do ép buộc mà có nhưng những việc anh làm chẳng lẽ không đổi lấy được chút tin tưởng nào từ cô sao?
“Chị Giai Kỳ, anh Hạo Vũ rất yêu chị, chuyện vừa rồi là lỗi của em, hai người đừng cãi nhau.
Nếu vì chuyện này mà hôn nhân hai người đổ vỡ em sẽ thấy rất có lỗi.” Châu Mạn Thuần khổ sở cúi đầu, như là lấy hết dũng khí, cô ta ngẩng mặt lên, nước mắt lưng tròng, run rẩy muốn cầm lấy tay cô nhưng theo quán tính của sự việc lần trước, Bạch Giai Kỳ liền lùi lại.
"Đừng chạm vào tôi!"
Sở Hạo Vũ thấy hành động của cô nhíu mày, có chút muốn nói lại thôi.
“Chị Giai Kỳ, em… em… chị… nếu chị có gì khó chịu cứ đánh em, em sẽ không đánh trả.” Nói rồi không đợi hai người phản ứng, ngay lập tức tát một bạt tai lên má trái, rất nhanh má cô ta đã sưng đỏ lên.
“Giai Kỳ, em…” Sở Hạo Vũ tức giận, vội kéo cô ta lại xem.
Bạch Giai Kỳ ở một bên trợn mắt không biết nói gì, xem ra cô đã xem thường loại tra nam tiện nữ này, rõ ràng không phải cô mà tự Châu Mạn Thuần đánh nhưng trong mắt anh mọi chuyện chính là cô làm.
Càng nghĩ càng không thoải mái, cô đã không để ý tới loại tiểu tam này, cô ta còn giả bộ điềm đạm đáng yêu làm cái gì, muốn đàn ông đau lòng sao? À, đúng là đau lòng thật, ôm ấp nhau thế cơ mà.
Bạch Giai Kỳ lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm, không nhịn được giễu cợt nói: “Cô xem tôi việc gì phải nghi ngờ, hành động của anh ta không phải nói lên tất cả rồi sao.”
“Giai Kỳ, tại sao em lại nói chuyện như vậy?” Sở Hạo Vũ thực sự tức giận, gương mặt của anh tái xanh.
Trong lòng Bạch Giai Kỳ đau nhói, vẻ mặt lại càng kiêu ngạo, nhướng mày không chịu thua: “Tôi nói gì!”
“Chị Giai Kỳ, chị hiểu lầm rồi, em là thật lòng muốn hoà giải.” Gương mặt Châu Mạn Thuần giống như chịu hết uất ức nhưng lại không dám khóc: “Anh Hạo Vũ là người rất tốt, chị không cần phải tổn