Nhà họ Sở lại vì Bạch Giai Kỳ một lần nữa mà náo loạn.
Dì Mai nhìn Bạch Giai Kỳ nằm im trên giường âm thầm thở dài, cậu chủ nếu đã yêu cô ấy, tại sao lại không chịu nói rõ.
Hai người cứ tìm cách giày vò đối phương như thế thực sự tốt sao?
Bà dùng khăn nóng lau người cho cô, khi nhìn đến thân dưới của cô, bà càng nhíu chặt mày.
Cậu chủ thật là…
Đợi bác sĩ đến nhà họ Sở đã là chuyện của ba mươi phút sau, nữ bác sĩ nhìn tình trạng thê thảm của Bạch Giai Kỳ phản ứng hoàn toàn giống dì Mai.
Bà ta nhớ Sở phu nhân mới xuất viện không bao lâu, liếc nhìn Sở tổng và cô gái đứng bên cạnh, bà như hiểu ra điều gì đó.
Cuối cùng, nữ bác sĩ thở dài bắt đầu khám cho Bạch Giai Kỳ.
“Sở tổng, với tình trạng của Sở phu nhân, vết thương của phu nhân không có gì nghiêm trọng chỉ cần bôi thuốc ba ngày là sẽ khỏi hẳn.” Khám xong, nữ bác sĩ vừa lau tay vừa nói.
Liếc nhìn người con gái nhợt nhạt nằm trên giường bà không nhịn được mà lắm miệng: “Sở tổng, tôi nghĩ… hai người trong thời gian tới không cần quan hệ vợ chồng.
Bởi vì phu nhân hiện tại đang có chướng ngại tâm lý, nếu còn tiếp tục tình trạng này, tôi sợ… sức khỏe của cô ấy sẽ chuyển biến xấu hơn nữa.”
Nghe được lời của bác sĩ, những người trong phòng đều có ý nghĩ riêng của mình.
Trong mắt, Châu Mạn Thuần lướt qua những luồng sáng kỳ dị làm Vương Khiết luôn quan sát cô ta nãy giờ cau mày lại.
Người đàn bà độc ác này lại muốn tính kế gì đây, cô ấy nghĩ.
Dù bằng bất cứ giá nào cô ấy nhất định sẽ bảo vệ tốt cô chủ, vì cô chủ rất tốt cũng vì...!người đàn ông kia.
Cả căn phòng chìm vào im lặng, nữ bác sĩ lo sợ mình đắc tội với Sở Hạo Vũ nhưng nghĩ đến Bạch Giai Kỳ bà vẫn không hối hận, trong thời gian ở viện, tiếp xúc với cô, bà biết cô là một người thiện lương, ngoan ngoãn và vô cùng tốt bụng.
“Chướng ngại tâm lý?” Sở Hạo Vũ bất ngờ, anh hỏi lại.
“Anh không biết?” Nữ bác sĩ bất ngờ, ánh mắt đảo qua, ngay lập tức liền hiểu rõ.
Sau đó một năm một mười mà nói cho anh ta nghe.
Sở Hạo Vũ không ngờ, bệnh tình của cô lại nặng như vậy, nhớ tới những hành động mà anh đã làm, nhớ tới lời cô nói hận anh, Sở Hạo Vũ bỗng dưng không còn giận nữa.
Anh bỗng nhiên thông suốt hiện tại cô không thích, không thương anh thì có sao chứ? Anh nhất định sẽ bằng mọi giá khiến cô thương anh.
“Cảm ơn bác sĩ!” Sở Hạo Vũ nói, sau đó lại nhìn đám người phía sau “Các người ra ngoài đi!”
Châu Mạn Thuần nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng ngậm miệng, cô ta biết lúc này anh đang thương tiếc Bạch Giai Kỳ.
Nếu hiện tại cô nói gì không phải phá vỡ kế hoạch của mình sao.
Đợi mọi người đi ra ngoài, Sở Hạo Vũ mới nhẹ nhàng đi lên giường, nhìn gương mặt bình yên khi ngủ say của cô.
Sở Hạo Vũ đột nhiên ước hai người có thể quay lại một tháng trước, vẫn ngọt ngào tình tứ như những đôi vợ chồng mới kết hôn.
Mà không phải mỗi người một hướng tan nát cõi lòng như vậy.
Qua một lúc sau, xác định cô vẫn còn ngủ say mới nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.
Vuốt nhẹ gò má hơi gầy của cô, anh thở dài, cúi người hôn lên trán