Tiếng cười như ma quỷ của Châu Mạn Thuần lọt vào tai Bạch Giai Kỳ kiến cô ấy khó chịu, âm thanh từ máy trợ thính cũng không hẳn là rõ ràng nên khi nó truyền đến với tần suất cao thì cô không được thoải mái lắm.
“Thế nào, chị Giai Kỳ, biết được điều này có phải chị rất buồn không?” Biết không có ai ở nhà cô ta càng không kiêng nể gì.
“Chị thật đáng thương, người chồng mà mình yêu lại không cần con của mình có phải chị rất khổ sở đúng không? Dù sao anh Hạo Vũ cũng là nguồn sống của chị cơ mà!” Châu Mạn Thuần không biết nguy hiểm tới gần tiếp tục khiêu khích Bạch Giai Kỳ.
Đưa tay ấn nhẹ vào túi áo, Bạch Giai Kỳ mới từ từ quay lại nhìn chằm chằm vào Châu Mạn Thuần.
Cái nhìn của cô khiến Châu Mạn Thuần có chút sợ nhưng nghĩ đến Sở Hạo Vũ chống lưng cho mình cô ta lại giương cao mặt.
“Châu Mạn Thuần, cô thực sự cho rằng Bạch Giai Kỳ tôi không có Sở Hạo Vũ không sống được sao? Cô… nhầm rồi!” Dứt lời, Bạch Giai Kỳ không đợi cô ta phản ứng ngay lập tức tiến đến trước mặt Châu Mạn Thuần vung một cái tát thật mạnh.
Tiếng vang giòn giã khiến cô cảm thấy hả dạ nhưng… thế vẫn chưa đủ.
Không đợi Châu Mạn Thuần phản ứng cô liền vung liên tiếp ba bốn cái tát.
Rất nhanh, mặt Châu Mạn Thuần sưng lên, đỏ mọng như trái cà chua, không cách nào có thể nhìn thấy dáng vẻ thanh tú thường ngày nữa.
Tuy nhiên lần này, Bạch Giai Kỳ như phát điên, cô giật mạnh tóc cô ta về phía sau, bắt Châu Mạn Thuần ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mình.
“Cô nên trả giá cho việc mà cô đã làm!” Đúng vậy, con của cô không thể nào quay trở lại thì cô ta đừng hòng sống yên ổn.
Vốn dĩ cô nghĩ rằng chỉ cần cô buông tha tất cả, họ sẽ để cô yên, nhưng không, họ liên tiếp dồn cô vào bước đường cùng, cô muốn cho từng người, từng người trả giá.
“A… buông tôi ra! Đồ chết tiệt nhà cô! Anh Hạo Vũ sẽ không tha cho cô.” Châu Mạn Thuần chịu đựng đau đớn mà gào lên.
Người phụ nữ này điên rồi! Cô ta thực sự điên rồi!
Châu Mạn Thuần bị gương mặt dữ tợn của cô làm sao hãi, khí thế lúc này cô hoàn toàn giống như lúc Sở Hạo Vũ nghiêm mặt, cô ta nhịn không được run rẩy.
Giờ phút này, Châu Mạn Thuần có chút hối hận vì đã chọc giận Bạch Giai Kỳ.
Chính vì một phút lơ là mà Châu Mạn Thuần bị Bạch Giai Kỳ đè xuống sàn nhà đánh tới tấp.
Cô giống như dùng hết sức lực từ khi cha sinh mẹ đẻ đến bây giờ để đánh cô ta.
Cô muốn trả thù cho con cô, trả thù cho đôi tai của cô, dạy dỗ cô ta đừng làm những trò mèo đấy nữa, cô ta muốn cùng Sở Hạo Vũ như thế nào cũng được, cô chỉ mong họ đừng xuất hiện trước mặt cô nữa.
Nghĩ tới những gì Sở Hạo Vũ đối xử với mình trong thời gian qua Bạch Giai Kỳ đánh càng mạnh hơn.
Mà bởi vì chân đang bó bột nên Châu Mạn Thuần không có cách nào di chuyển, chỉ có thể dùng tay che chắn nhưng cũng không có tác dụng gì nhiều.
Chính vì thế khi Sở Hạo Vũ cùng Sở Tuấn Kiệt vào nhà liền thấy được màn vật lộn này.
Và tất nhiên trong mắt hai người, người chiếm ưu thế hiện tại là Bạch Giai Kỳ, còn người bị hành hạ chính là Châu Mạn Thuần.
Một cái tát mạnh lại giáng xuống, mặt Châu Mạn Thuần lệch về bên phải, vừa hay chạm phải ánh mắt của hai người đang đứng ở cửa cô vội vàng cầu cứu.
Ánh mắt sáng rực lên như nhìn thấy vị cứu tinh của đời mình.
“Hạo Vũ, cứu em!” Cô ta thì thào, vì bản thân đang chống đỡ Bạch Giai Kỳ nên giọng nói không được rõ ràng lắm.
Sở Tuấn Kiệt nghe được nhưng anh ta không muốn ra tay vì cảm thấy cô ta bị như vậy là xứng đáng.
Còn Sở Hạo Vũ lại là vì không nghe thấy, anh đang bị hình ảnh của Bạch Giai Kỳ làm cho không biết phản ứng ra sao.
“Cứu, cô còn mong anh ta đến cứu cô? Hừ! Hai người đều là bại hoại, lưu manh, kẻ đáng hận!” Giờ này, Bạch Giai Kỳ vẫn chưa phát hiện ra Sở Hạo Vũ đang đứng ở ngay sát cạnh mình.
Cô bị