Bạch Giai Kỳ ngắm nhìn bản thân trong gương, cô vỗ nhẹ lên gương mặt hơi tiều tụy của mình.
Sau khi suy nghĩ cả đêm, cô quyết định rời khỏi nơi này theo sự sắp xếp của Phó Cận Nam.
Nhưng trước khi đi cô muốn đến gặp Sở Hạo Vũ một lần, coi như kết thúc mọi chuyện.
Cô chọn cho mình một chiếc váy màu trắng điểm hoa xanh nhạt, mái tóc dài được thả sau lưng, hơi trang điểm nhẹ làm cho gương mặt của Bạch Giai Kỳ rạng rỡ hẳn lên.
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, cô cầm lấy chìa khóa xe, lần đầu tiên tự mình lái xe đến gặp anh.
Hôm nay là chủ nhật cô biết anh ở nhà.
Nhà họ Sở.
Sở Hạo Vũ vừa uống cà phê vừa đọc báo, không hiểu sao hôm nay tâm trí anh có chút không yên.
Anh muốn tìm Châu Mạn Thuần nhưng lại phát hiện cô không có ở nhà.
Vì thế liền cau có ngồi ở ghế sô pha.
Đúng lúc này, tiếng mở cửa vang lên, Sở Hạo Vũ cho rằng Châu Mạn Thuần đã trở về liền không quay đầu lại.
Giờ phút này anh lại có chút không biết đối mặt như thế nào với cô.
Bạch Giai Kỳ nhìn bóng lưng của anh ngồi ở đó, dáng vẻ nghiêm túc làm cô có chút thất thần.
Cô nhớ có một lần hai người cùng nhau ngồi ở đó, nhưng khác một điều là anh gối đầu lên đầu gối của cô.
Hai người nói chuyện vui vẻ, chỉ là giờ đây mọi chuyện đã xa vời.
"Cô chủ!" Người hầu thấy Bạch Giai Kỳ liền vội vàng chào hỏi.
Bạch Giai Kỳ nghe thấy tiếng gọi liền hoàn hồn, cô mỉm cười rồi gật đầu.
Sau đó thong thả đi đến gần Sở Hạo Vũ.
Anh nghe được tiếng bước chân quen thuộc liền ngẩng đầu, đập vào mắt chính là gương mặt của người phụ nữ giày vò anh cả đêm qua.
Sở Hạo Vũ theo bản năng cau mày.
Bạch Giai Kỳ không ngờ rằng anh vừa nhìn thấy mình đã không vui, cười khổ một tiếng, cô nói: "Tôi có thể nói chuyện với anh một lát được không?"
Âm thanh nhẹ nhàng không chút phập phồng làm Sở Hạo Vũ không nói ra lời cự tuyệt cũng như không muốn nói.
Anh gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Bạch Giai Kỳ có chút không biết làm sao song vẫn đi theo bước chân anh.
Hai người một người đi trước, một người đi sau lại mang đến một cảm giác hài hòa đến lại.
Đợi đến khi đứng dưới cây mận, Sở Hạo Vũ mới dừng chân lại, Bạch Giai Kỳ không biết vì vậy theo quán tính liền đâm sầm vào lưng anh.
"A!" Cô nhỏ giọng kêu lên, cái mũi đau đớn làm cho cô biết chắc chắn nó đỏ lên rồi.
"Ngu ngốc!" Sở Hạo Vũ liếc mắt nhìn dáng vẻ ngu ngốc này của cô không khỏi mỉm cười nhưng sau khi phản ứng lại anh vội vàng thu lại.
"Có chuyện gì cô nói đi!" Anh sửa giọng.
Bạch Giai Kỳ đã bình tĩnh lại, cô từ trong túi xách lấy ra một phong bì rất dày đưa cho Sở Hạo Vũ.
"Đây là số tiền mà anh dùng để chữa bệnh cho mẹ tôi.
Nay tôi trả lại cho anh.
Cảm ơn anh đã giúp đỡ trong thời gian qua." Cô cảm kích nói, dù thế nào đi nữa nếu năm đó anh không giúp cô chi trả viện phí thì mẹ cô đã mất từ lúc đó rồi.
Không biết vì sau khi cô nói lời này anh lại thấy có chút bực bội đồng thời nhận ra điều gì đó trong lời nói của cô.
Rõ ràng dì Mai nói họ không quen biết tại sao anh lại cho cô mượn tiền? Còn mượn nhiều như vậy? Có phải...!mọi người đang giấu giếm anh chuyện gì không?
Bạch Giai Kỳ đợi mãi không thấy Sở Hạo Vũ nhận lấy liền ngẩng đầu nhìn anh, lại thấy anh cũng đang nhìn cô.
Không hiểu vì sao lúc này cô có chút buồn cười, ngẫm lại những gì họ đã trả qua từ trước đến nay, cô bỗng nhiên không còn hối hận khi biết anh.
"Sở Hạo Vũ, anh nhận lấy đi! Như thế chúng ta sau này mới có thể làm bạn của nhau được!" Cô để nó lên bàn uống nước phía sau.
Sở Hạo Vũ thấy vậy vẫn không động đậy nhưng nét mặt hơi giãn ra, Bạch Giai Kỳ biết anh hiểu lời cô nói.
Bạch Giai Kỳ đưa tay hái một bông hoa mận màu trắng nhỏ, đặt nó trong lòng bàn tay.
Nhìn nó bởi vì hơi ấm của cô mà tan dần hơi nước.
"Sở Hạo Vũ, tôi...!phải rời khỏi đây rồi!" Cô bình tĩnh nói, đồng thời phát hiện nói ra chuyện