Hai ngày sau khi gặp Sở Hạo Vũ, Bạch Giai Kỳ cũng đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện.
Vì không để người khác nghi ngờ Bạch Giai Kỳ rời đi trước sau đó mấy ngày Phó Cận Nam sẽ đến tìm cô.
Hai người rời đi dưới sự trợ giúp của Sở Tuấn Kiệt.
"Cô chủ, sau này cô nhất định phải sống thật tốt đó!" Vương Khiết kìm lại nước mắt, nắm chặt tay Bạch Giai Kỳ, cô không nỡ xa cô chủ.
"Em cũng vậy! Khi nào ổn định chị sẽ gọi cho em." Bạch Giai Kỳ ôm cô ấy vào lòng, vì cô là con một nên có một người quan tâm cô như Vương Khiết khiến cô coi cô ấy như chị em ruột của mình vậy.
"Em biết, cô chủ mau đi đi!" Vương Khiết nén sự không nỡ lại, thúc giục Bạch Giai Kỳ rời đi, cô ấy sợ rằng cậu chủ phát hiện cô chủ sẽ không rời đi được mà còn phải chịu cô chủ trừng phạt.
Bạch Giai Kỳ cũng có chút không tha, dù sao cô cũng sợ sau này Sở Hạo Vũ biết sẽ phạt Vương Khiết, vì thế lấy một cái thẻ nhớ đưa cho cô ấy rồi nói: "Nếu sau này anh ta gây khó dễ cho em, hay đưa cái này cho anh ta!"
"Cô chủ..." Vương Khiết còn muốn nói gì đó nhưng tài xế mà Phó Cận Nam sắp xếp đã đến nên Bạch Giai Kỳ chỉ có thể giờ đi trước.
"Tạm biệt!"
"Tạm biệt chị!"
Hai người ôm nhau lần cuối rồi Bạch Giai Kỳ đi lên xe.
Nhưng Bạch Giai Kỳ hoàn toàn không biết đây sẽ là lần cuối hai người ôm nhau, bởi lần tới khi gặp lại hai người đã âm dương cách biệt.
Vương Khiết nhìn theo đuôi xe thầm chúc Bạch Giai Kỳ sẽ có cuộc sống mới hạnh phúc hơn.
Còn Bạch Giai Kỳ nhìn bóng dáng của Vương Khiết càng ngày càng mờ liền không nhịn được thở dài một hơi.
Mong rằng cô ấy sẽ không bị cô làm liên lụy.
Bạch Giai Kỳ tựa đầu vào cửa xe nhìn làn mưa trắng xóa, cảm giác như cơn mưa này đang tạm biệt cô, gột rửa toàn bộ đau đớn mà cô đã phải gánh chịu khi trở lại thành phố này.
Bỗng dưng Bạch Giai Kỳ không cách nào nhớ được thời tiết lúc cô bị anh bắt trở lại.
Nhưng không nhớ được cũng tốt! Cô thở dài.
Ở công ty, Sở Hạo Vũ cảm thấy cả người bồn chồn không yên.
Cả đầu chỉ toàn hình ảnh Bạch Giai Kỳ tạm biệt anh mấy ngày trước.
Anh vứt chiếc bút trên tay lên bàn rồi đứng dậy đi ra đứng cạnh của sổ.
Đúng lúc này tiếng máy bay ù ù vang lên làm anh có chút giật mình, ngẩng đầu nhìn hóa ra vừa rồi anh quên đóng của sổ.
Chiếc máy bay màu trắng rất nhanh lướt qua toàn nhà nhưng không hiểu sao, anh lại bị thu hút bởi nó.
Cho đến khi chiếc máy bay chỉ còn một chấm nhỏ trên bầu trời anh vẫn không cách nào thu mắt.
Trong lòng bỗng dâng lên câu hỏi, có phải cô ấy đã rời đi rồi không? Không khí trong phòng bỗng chốc lặng xuống, im ắng không một tiếng động làm cho thư ký Trương mang theo tài liệu đi vào không khỏi đứng sững lại.
Anh ta nhìn bóng lưng Sở Hạo Vũ đứng đó mang theo chút cô đơn khác hoàn toàn lúc Bạch Giai Kỳ ở cạnh, bỗng nhiên có chút thương hại cho ông chủ của mình.
Thư ký Trương gõ nhẹ hai tiếng lên cửa kính: "Ông chủ!"
Sở Hạo Vũ bị tiếng gọi của anh ta làm giật mình, liếc nhìn đống tài liệu mà thư ký Trương mang vào không tự giác mà giễu cợt bản thân cũng đa tình như thế.
Nhưng Sở Hạo Vũ không biết rằng lần này anh sẽ mất đi người phụ nữ anh yêu một cách triệt để, không cách nào cứu vãn nổi.
Ở sân bay, Bạch Giai Kỳ không ngờ rằng Sở Tuấn Kiệt sẽ đến tiễn mình.
"Anh Tuấn Kiệt!" Cô kéo vali lại gần, nhưng càng lại gần cô càng cảm thấy không ổn.
Sau đó Bạch Giai Kỳ liền nhìn thấy bên cạnh Sở Tuấn Kiệt là một người đàn ông mặt đầy sẹo.
Không biết vì sao Bạch Giai Kỳ lại cảm thấy cô từng gặp anh ta ở đâu đó.
"Đây là..." Bạch Giai Kỳ nhìn về phía Sở Tuấn Kiệt.
Nhưng lúc này, Sở Tuấn Kiệt trở nên vô cùng khác