Bạch Giai Kỳ nhìn về phía Phó Cận Nam, ánh mắt không có một chút chán ghét hay đơn giản là khó chịu nào.
Trong đó chỉ còn lại sự thản nhiên, bình dị nhưng lại như thể nhìn một người xa lạ.
Cô ấy cười, nhưng sao nụ cười ấy lại khiến Phó Cận Nam cảm thấy sợ hãi như vậy?
“Giai Kỳ! Em…” Anh ta bỗng ngập ngừng, cảm giác hít thở không thông bao trùm lấy anh ta.
Mới khi nãy trong đầu Phó Cận Nam đã tưởng tượng ra vô vàn cảnh mà Bạch Giai Kỳ sẽ làm khi tỉnh dậy nhưng chưa từng nghĩ cô ấy sẽ im lặng như vậy.
Mỗi lần cô ấy tức giận cô ấy sẽ thể hiện ra chứ không phải như thế này, im lặng làm người khác run sợ.
“Em… Anh đừng lo không hận anh!” Bạch Giai Kỳ nói.
Đúng! Cô lấy tư cách gì mà hận đây? Mọi chuyện đều là do cô tự mình lựa chọn không ai ép buộc cô cả.
Chính vì thế cô không cần vì vậy mà hành hạ chính mình.
Cô đã hứa với mẹ phải sống tốt vì vậy cô… có bị lừa hay không đã không còn gì quan trọng nữa rồi!
“Vậy… vậy thì tốt quá!” Phó Cận Nam cười nhạt song trong lòng lại vô cùng hối hận.
Anh ta không nên gì việc riêng của bản thân mà làm cho Giai Kỳ trở nên khổ sở như vậy.
Anh đúng là không xứng đáng làm anh trai của cô, là một tên khốn kiếp.
Anh ta thấy sắc mặt của cô không tốt vội tiến lên muốn kiểm tra liền bị Bạch Giai Kỳ tránh đi.
Cô cười gượng nói với Phó Cận Nam.
“Anh Cận Nam! Anh đi ra ngoài trước được không? Em hơi mệt!” Bạch Giai Kỳ vừa nói chuyện được một lúc đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Phó Cận Nam nhìn thấy thế biết cô vẫn chưa khỏe liền gật đầu, anh ta dặn dò thêm một lát rồi đi ra ngoài.
Đợi cho tiếng đóng cửa vang lên, Bạch Giai Kỳ mới nhắm mắt lại.
Cả gương mặt tràn đầy sự mệt mỏi.
Đến giờ này, cô vẫn chưa hết bàng hoàng về chuyện khi nãy.
Cô ngờ ngợ phát hiện phía sau còn có những chuyện kinh khủng hơn nữa.
Nhưng mặc dù vậy, cô bỗng không muốn tìm hiểu, vì cô sợ sự thật phía sau đó sẽ khiến cô không cách nào chấp nhận được, “vạn kiếp bất phục” nên cô quyết định làm một con rùa đen rụt đầu.
Nghe tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng có quy luật bên ngoài, nước mắt Bạch Giai Kỳ rơi xuống.
Từng giọt từng giọt biến mất ngay sau làn tóc mai, cô hận bản thân yếu đuối, hận bản thân tại sao không chết đi.
“Mẹ ơi, có phải Giai Kỳ rất ngu ngốc không? Tại sao người con lấy toàn bộ lòng thành đối đãi lại đối xử với con như vậy?”
“Tại sao anh Cận Nam lại thay đổi thành một người xa lạ như thế? Hay là do con nhìn sai người!”
“Hu hu hu! Mẹ, con rất rất nhớ mẹ.
Rốt cuộc, con nên làm gì đây, mẹ ơi? Giai Kỳ sợ quá! Tại sao mẹ không mang Giai Kỳ