Ăn tủy trong xương mới biết nó ngon.
Trong suốt ba ngày tiếp theo, ngày nào Lục Tuyệt cũng đun nước đường đỏ cho Ninh Tri.
Cũng không biết anh cho bao nhiêu đường nâu vào, Ninh Tri uống đến mức miệng ngọt kinh khủng, ngọt tới mức phát ngấy luôn rồi.
Hơn nữa Lục Tuyệt còn rất khôn ngoan, tới lúc Ninh Tri tỏ vẻ mình không cần uống nữa, anh sẽ nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương, còn cố ý để cô nhìn thấy ngón tay nóng đỏ của mình.
Khi Ninh Tri uống nước đường nấu xong, Lục Tuyệt sẽ háo hức đứng một bên, ánh mắt mong chờ nhìn cô.
Ý đồ rất rõ ràng, anh muốn nếm thử nước đường nâu trong miệng Ninh Tri.
Ninh Tri sẽ không từ chối, mỗi lần cô "mớm" cho anh, có thể bởi vì cảm giác mới mẻ, mặt trời nhỏ trên đầu Lục Tuyệt sẽ không ngừng ló rạng.
Sau bao nhiêu ngày, cô thu thập thêm 450 mặt trời nhỏ, cộng với 423 mặt trời trước đó, tổng cộng có 873 mặt trời nhỏ, đủ để cô hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo.
...
Buổi tối, Lục Tuyệt đã tắm xong, trên người mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu đỏ, tùy tiện lau tóc vài cái.
Sau đó cầm khăn tắm đi vào phòng tắm, treo lên thanh treo đồ.
Anh bước nhanh ra ngoài, vui vẻ nói với Ninh Tri: "Tri Tri, nấu nước đường đỏ anh."
Anh định nấu nước đường nâu cho Tri Tri.
Mấy ngày nay nếm được vị siêu ngọt, Lục Tuyệt đã thích đến điên cuồng rồi, coi việc nấu nước đường cho Ninh Tri là nhiệm vụ số một, cho dù có phải trì hoãn thời gian ngủ đi chăng nữa, anh cũng không bận tâm chút nào.
Ninh Tri đang ngồi bên giường sợ hãi đến mức vội vàng vứt điện thoại, vươn tay túm lấy Lục Tuyệt đang chuẩn bị đi ra ngoài.
"Không được." Ninh Tri vội vàng ngăn lại.
Lục Tuyệt nhìn cô bằng ánh mắt ngơ ngác ấm ức.
"Em đã khỏe rồi, bụng cũng không còn đau nữa." Sau khi uống nước đường nhiều ngày như vậy, cổ họng và miệng của cô cực kỳ ngấy.
Ninh Tri dỗ dành anh: "Để tháng sau đi, đến kỳ kinh tháng sau, anh lại tiếp tục nấu"
Lục Tuyệt chớp mắt, tháng sau sao?
Hiện giờ anh đã bắt đầu mong chờ đến ngày này tháng sau rồi, anh sẽ tiếp tục được nấu nước đường đỏ cho Tri Tri.
Màn đêm dần buông xuống, bốn bề yên tĩnh vô cùng.
Ninh Tri nghe thấy tiếng thở đều đều ở bên cạnh, liền biết Lục Tuyệt đã ngủ say rồi.
Ninh Tri gọi Bá Vương ra: "Tôi đã tích đủ mặt trời nhỏ rồi, 800 cái đúng không?"
Giọng nói sữa trẻ con của Bá Vương kích động đến mức không khỏi run lên: [Chủ nhân, tôi không muốn gọi cô là chủ nhân nữa, cho tôi gọi cô là daddy đi.] Chủ nhân của nó thật lợi hại, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã thu được 800 mặt trời nhỏ rồi!
Bá Vương nghĩ đến ngày hôm qua Phú Quý có được một viên kẹo bông gòn vàng liền chạy đến khoe với nó.
Lát nó về phải dùng 800 mặt trời nhỏ đập chết Phú Quý mới được.
Sau đó có thể cho Bạo Phú vay 100 mặt trời nhỏ, Bạo Phú vẫn chưa tìm được chủ nhân, ngày nào cũng đói bụng.
Bạo Phú hứa với nó rồi, chỉ cần tìm được chủ nhân, sau khi tích đức đủ sẽ đền đáp nó gấp đôi.
Bá Vương vui vẻ bắt đầu lên kế hoạch làm thế nào để tiêu thụ 800 mặt trời nhỏ này.
Ninh Tri: "Nếu lần sau cậu có thể giảm cho tôi một nửa số mặt trời nhỏ, tôi cũng có thể gọi cậu một tiếng daddy."
Bá Vương mấp máy miệng.
Nếu nó có cơ thể, nhất định nó sẽ uốn éo cơ thế núc ních của nó rồi dùng cái giọng sữa trẻ con nói: "Thôi tôi cứ gọi cô là chủ nhân đi vậy."
Ninh Tri hừ một tiếng, bất mãn đưa 800 mặt trời nhỏ cho Bá Vương.
Nhìn cái kho nhỏ nhoáng cái đã trống tuếch, cô đau đớn thấu da thấu thịt.
Vốn dĩ đang là một mảnh vàng rực rỡ, giờ chỉ còn lại 73 mặt trời nhỏ thôi.
Ninh Tri còn chưa kịp cảm khái, mới chớp mắt một cái, hai mắt cô đã tối sầm lại, khi mở ra lần nữa, xung quanh đã thay đổi.
Trước mắt là một con đường đầy xe cộ qua lại, Ninh Tri bỗng chốc rơi vào trạng thái mất phương hướng, cũng không biết đây là nơi nào.
Tất cả những gì cô biết là có thể Lục Tuyệt đang ở gần đây.
Ninh Tri hơi ngơ ngác, nhìn thấy ở không xa có một tấm biển, đang chuẩn bị đi đến xem thử thì đúng lúc này, cô đột nhiên nghe thấy cuộc đối thoại của người qua đường.
"Hình như khách sạn Thế Bác xảy ra hỏa hoạn.
Tôi vừa mới xem vòng bạn bè, có không ít người ở hiện trường phát trực tiếp, còn có video và ảnh chụp lại nữa."
"Khách sạn mà anh nói là khách sạn trên đường Lâm Dung cách đây vài dãy nhà đúng không?"
"Đúng rồi, trước đây không lâu tôi từng ăn tối với gia đình ở đó.
Nơi đó giá cả hợp lý, đồ ăn ngon, bình thường có rất nhiều người thích ở nơi đó đặt bàn liên hoan."
"Tôi đi qua khách sạn đó nhiều lần rồi, trông có vẻ khá lâu đời, tôi còn chưa có cơ hội để vào."
"Khách sạn đó mở được vài thập niên rồi, hiện tại lửa ngày càng lớn hơn, cũng không biết lính cứu hỏa đã kịp đến chưa nữa?"
"Hy vọng rằng không có ai bị thương."
Nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, Ninh Tri chợt có dự cảm không lành.
Cô cảm thấy lần này mình xuyên ngược về năm Lục Tuyệt tốt nghiệp, hơn nữa có thể là ngày tổ chức tiệc tốt nghiệp của Lục Tuyệt.
Ninh Tri không có thời gian để suy nghĩ, cô chạy nhanh về khách sạn, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy làn khói ở đằng xa.
Bởi vì hiện tại tất cả mọi người đều không nhìn thấy cô, cho nên Ninh Tri trực tiếp băng qua đường mà không cần đợi đèn giao thông.
Đã thế cô còn nhất nhất băng qua xe cộ, đám đông, thậm chí cả tòa nhà, cho nên chưa đầy năm phút, cô đã đến trước khách sạn, hô hấp bình ổn, không hề bị thở gấp tẹo nào.
Tại cửa khách sạn, hành khách liên tục chạy từ bên trong ra ngoài thoát thân, có người la hét, có người tóc tai bù xù, thậm chí có người đánh rơi cả giày, không ngừng lao ra, chạy trốn khỏi khách sạn.
Hiện trường hỗn loạn vô cùng.
Lính cứu hỏa vẫn chưa đến, bên trong không ngừng bốc lên khói mù mịt.
Ninh Tri không chút do dự, trực tiếp đi ngược lại đám người, xuyên qua thân thể bọn họ, xông vào trong.
Cô biết Lục Tuyệt sẽ được cứu trong đám cháy này, nhưng nghĩ đến vết sẹo nhỏ để lại trên lưng dưới của anh, cho dù cô biết rằng anh sẽ không cảm thấy đau, nhưng Ninh Tri vẫn rất đau lòng.
Cô muốn biết làm thế nào mà Lục Tuyệt lại bị thương.
Lúc đối mặt với đám cháy bất ngờ này, rồi cả khung cảnh người người chạy trốn khắp nơi nữa, anh có sợ hay không.
Ninh Tri nhớ mẹ Lục từng nói lúc ấy Lục