Ninh Tri bỗng nhiên đổi 18 mặt trời nhỏ thành hào quang là bởi vì cô vừa nhận được điện thoại của vệ sĩ.
Vệ sĩ đã báo cho cô biết lịch trình của Lâm Điềm Điềm.
Lâm Điềm Điềm bay đi Nam Thành ngay trong đêm, ngày hôm sau Lâm Điềm Điềm dã tới nhà họ Ninh.
Nhà họ Ninh?
Đối với nhà họ Ninh, cô cũng có chút ấn tượng.
Nhà họ Lục ở Bắc Thành, nhà họ Ninh ở Nam Thành, nhưng cô không quan tâm đến nhà họ Ninh ray cho lắm.
Ninh Tri nhanh chóng nắm được tin tức quan trọng.
Ấn ngọc là của nhà họ Ninh, nhưng ấn ngọc lại là di vật của ba.
Chẳng trách mà cô ta và mẹ Lâm lại luôn để ý đến ấn ngọc như vậy, thì ra là có liên quan đến nhà họ Ninh.
Ninh Tri nảy ra một ý nghĩ vô lý.
Rõ ràng tất cả những chuyện Lâm Điềm Điềm làm đều đang chứng minh cho ý nghĩ này của cô.
Nhưng Lâm Điềm Điềm cân ấn ngọc đến nhà họ Ninh làm gì? Lĩnh thưởng? Hay là mạo danh thân phận của cô?
Nếu như bây giờ Lâm Điềm Điềm vẫn sở hữu một trăm phần trăm hào quang của cô thì Ninh Tri tin rằng nhà họ Ninh thật sự có thể sẽ nhận nhầm Lâm Điềm Điềm nhờ tác dụng của hào quang.
Tuy nhiên hiện tại Lâm Điềm Điềm đã mất hết tác dụng của hào quang, chỉ với một ấn ngọc mà cô ta dám liều lĩnh chạy tới nhà họ Ninh nhận người thân, Cô ta đang nghĩ cái gì vậy?
Sắc mặt Ninh Tri trầm xuống, mặc dù Lâm Điềm Điềm không có hào quang, quả thực không được thông minh cho lắm nhưng cũng không đến mức ngu như heo.
Trừ phi trong tay cô ta còn có thứ khác có thể mang lại tự tin cho mình.
Trong đầu Ninh Tri thoáng hiện lên điều gì đó, cô híp mắt, lập tức mở camera giám sát.
Trước đó, mẹ Lục vì muốn tôn trọng quyền riêng tư của Lục Tuyệt nên không lắp camera giám sát trong phòng, nhưng Ninh Tri đã từng chứng kiến, biết chuyện hồi nhỏ Lục Tuyệt bị người hầu ngược đãi, từ sau lần đó có đã lén lắp camera ẩn trong phòng ngủ và phòng đọc sách của Lục Tuyệt.
Xung quanh Lục Tuyệt có quá nhiều nguy hiểm, biết đầu một ngày nào đó camera có thể phát huy tác dụng.
Ninh Tri kiểm tra camera, phát hiện hai hôm trước có một người hầu vào phòng quét dọn, lén lén lút lút thu thập tóc của cô rơi trên ghế và cả dưới mặt đất, thậm chí còn lấy đi chai và ống hút mà cô từng uống.
Về mặt Ninh Tri trầm ngâm, chẳng lẽ cô lại không biết chuyện này là như thế nào chắc?
Cô tìm gặp quản gia, không nói gì cả, chỉ bảo ông ấy xem camera.
"Mợ hai, bây giờ tôi sẽ lập tức gọi người đến." Nét mặt quản gia nghiêm túc, người hầu nhà họ Lục đều đã được tập huấn chuyên nghiệp, giờ đây xảy ra vấn đề nay, thật sự là rất nghiêm trọng.
Quản gia gọi người hầu trẻ tuổi như trong camera tới.
Ông nhìn qua danh sách người làm, cô hầu trẻ tuổi này tới vào nhà họ Lục nửa năm trước, bình thường là việc cũng xem như chịu khó, tính tình cũng rất trầm lặng, không phải là người thích ăn nói lung tung.
Vẻ mặt Ninh Tri hơi lạnh lùng, cô nhìn người hầu nữ trẻ tuổi trước mặt, hỏi thẳng cô ta: "Là ai bảo cô thu thập tóc của tôi, và cả cốc tôi từng dùng nữa?"
Cô người hầu trẻ căng thẳng đến mức cổ họng khô khốc, sợ hãi lắc đầu: "Tôi không biết mợ hai đang nói gì cả."
"Không biết sao?" Ninh Tri mỉm cười: "Hai ngày trước tôi bị mất một sợi dây chuyền kim cương, xem ra đành phải báo cảnh sát thôi, để cảnh sát hỗ trợ điều tra xem có phải cố lấy trộm hay không."
"Không phải tôi." Cô người hầu trẻ sợ hãi, lập tức ngẩng đầu lên: "Cô không thể đổ oan cho tôi được, tôi chỉ lấy tóc của cô mà thôi."
"Ai sai cô lấy?" Ninh Tri lại chất vấn.
Có người hầu trẻ biết, nếu cô ta không trả lời Ninh Tri sẽ đổ oan cho cô lấy trộm dây chuyền.
Cô ta cắn môi.
Ninh Tri: "Quản gia, chỗ chú có địa chỉ gia đình cô ta hay có cách thức liên lạc với người nhà cô ta phải không?"
Quản gia vội vàng đáp: "Có, trước khi người làm vào đây chúng tôi đều đã tìm hiểu gia cảnh."
Sắc mặt cô người hầu tái nhợt, cô ta thấp giọng nói: "Là mợ cả sai tôi thu thập tóc của cô." Trước đó cô ta phạm sai lầm, chính mợ cả đã bao che giúp cô ta.
Ninh Tri sớm đã đoán được: "Quản gia, chú nghe thấy cô ta nói rồi chứ?"
"Mợ hai, tôi đã nghe rõ." Sao quản gia lại không hiểu, mợ hai đang muốn ông ấy làm chứng.
Hồi mợ hai này mới được gả vào nhà, tính tình trầm lắng, cả ngày im ỉm, không thích nói chuyện, cũng không thích giao tiếp với người nhà họ Lục.
Bây giờ có giống như biến thành người khác vậy, không chỉ thường xuyên làm cho bà chủ vui vẻ mà quan hệ với cậu Lục Tuyệt cũng ngày càng tốt.
Bây giờ ông ấy mới thấy được sự khôn khéo, cách làm việc tỉnh táo, có tình có lý của mợ hai.
Trái lại, hồi trước thấy mợ cả có vẻ thông minh, vậy mà gần đây lại như bị mất trí, làm ra những chuyện khó hiểu.
Giải quyết xong chuyện của người hầu, Ninh Tri nghĩ đến trên người Lâm Điềm Điềm còn 20% hào quang của cô nên đã nhanh chóng dùng 18 mặt trời nhỏ đổi lấy hào quang.
Để tránh cho Lâm Điềm Điềm thành công nhận người thân nhờ tác dụng của hào quang.
Dù gì Lâm Điềm Điềm cũng vẫn là nữ chính trong sách, cô ta sở hữu hào quang chẳng khác nào có được sự may mắn của cá chép.
Trong sách, Lâm Điềm Điềm không cần cố gắng gì cả, không cần ra sức thực hiện, thời cơ mà người khác mong còn chẳng được đều sẽ rơi trúng người cô ta, cơ hội mà người khác cố gắng phấn đấu, dốc sức dạt dược cũng sẽ bị Lâm Điềm Điềm dễ dàng đoạt lấy.
Ngay cả việc cô ta uống miếng nước cũng có thể dễ dàng lên hot search, sau đó những công ty quảng cáo đồ uống sẽ thi nhau mời cô ta làm gương mặt đại diện.
Nghĩ đến đây, Ninh Tri cảm thấy thật đáng sợ, cô lập tức gọi Bá Vương ra để đổi lấy hào quang.
Nghĩ đến chuyện Lâm Điềm Điềm chỉ còn lại 20 hảo quang, cho dù có thể chất cá mặn, không làm gì cũng sướng thì cô ta cũng khó mà trở mình.
...
Tại Nhà họ Ninh lúc này.
Ninh Hiểu Manh ngồi đối diện không dám tin, cô ta còn dụi dụi mắt mình.
Cô ta xác nhận mình không nhìn nhầm, vừa rồi cô ta trông thấy đôi chân Lâm Điềm Điềm trắng nõn, thẳng tắp, cũng khá ưa nhìn, không nhịn được mới liếc nhìn mấy lần, nhưng trong nháy mắt chân Lâm Điềm Điềm bỗng thu ngắn lại, còn trở nên thô kệch.
Cô ta sợ hãi, hít một hơi: "Chân của cô, chân của cô..."
Cô ta còn phát hiện ban nãy Lâm Điềm Điềm vẫn có chút sắc đẹp, trong phút chốc chút sắc đẹp ấy đều rất sạch, chỉ có thể tạm gọi là sáng sủa.
Cô gái này là thứ quái quỷ gì thế? Khuôn mặt và chân đều có thể thay đổi trong chớp mắt ư?
Nghe thấy ông cụ Ninh nói ẩn ngọc của cô ta là giả, Lâm Điềm Điềm bối rối, lúc này bỗng dưng có người chỉ vào chân cô ta, Lâm Điềm Điềm cúi đầu xuống xem.
Trông thấy đôi chân xinh đẹp khiến cô ta kiêu ngạo trước giờ đã bị biến về hình dạng ban đầu.
Sau khi Lâm Điềm Điềm trở về ngoại hình cũ, vẻ ngoài của cô ta khá giống ba Lâm, còn dáng người lại giống mę Lâm.
Ngũ quan của cô ta nếu nhìn từng phần một thì chẳng hề tinh tế một chút nào, nhưng khi ghép lại với nhau thi vẫn tạm ổn, cộng thêm ngũ quan cân đối, xem như cũng khá xinh, sau khi trang điểm tương đổi ưa nhìn.
Còn về vóc dáng của cô ta, phía trên bằng phẳng, có bình thường, không có lấy một chút uyển chuyển.
Dáng người cô ta không cao, bắp chân to, khá giống củ cải.
Trước kia mỗi khi đến mùa hè, cô ta chỉ mặc váy dài, cố che đi phần chân.
Mỗi lần thấy Ninh Tri mặc váy ngắn, lộ ra đôi chân vừa dài vừa trắng, Lâm Điềm Điềm ghen ghét đố kị đến mức