Nghe thấy lời Lục Tuyệt nói, Ninh Tri giật mình.
Vừa rồi cô cầm về hào quang 18%, bây giờ dung mạo đã khôi phục 98%, dĩ nhiên Ninh Tri biết mình xinh đẹp, những tên Lục Tuyệt này cũng thực tế quả đấy.
Chưa khôi phục dung mạo thì nói cô xấu, bây giờ khôi phục thì nói cô đẹp.
Nếu không phải do trông anh đáng yêu thì cô cũng đã ra tay đánh anh rồi.
Quá thực tế.
Cô không nhịn được đưa tay bóp mặt anh, còn cố ý vò tóc anh, làm cho đầu tóc đang gọn gàng ngay ngắn của anh rồi tung lên, kết hợp với khuôn mặt tuấn tủ trắng trẻo lạnh lùng của anh thì nhìn càng đáng yêu hơn.
Thậm chí Ninh Tri còn xoa tai anh, xoa đến nỗi đỏ bừng, cô hầm hự tức giận nói: "Trước đây nói em xấu, bây giờ thì lại nói xinh đẹp? Hửm?"
"Khiếu thẩm mỹ của anh là do ai dạy thế?"
"Là ai dạy anh làm nhan cẩu hả?"
Mặc dù Ninh Tri cũng yêu thích giá trị nhan sắc của Lục Tuyệt nhưng cô tiêu chuẩn kép mà!
Cô hung dữ uốn nắn Lục Tuyệt, "Trước đây em xinh đẹp, bây giờ cũng xinh đẹp.
"
Lục Tuyệt nửa ngồi nửa quỳ trước người Ninh Tri, đầu tóc rối bời, hai tai bị xoa nắn đỏ au lên, anh chớp chớp đôi mắt to mờ mịt, mấp máy môi chầm chậm mở miệng: "Em xinh đẹp, thích.
"
Chị gái kỳ lạ xấu, anh thích.
Chị gái kỳ lạ xinh đẹp, anh cũng thích.
"Haiz, đàn ông mà!"
Ninh Tri lại của vò tóc anh, "Nhận ra em rồi à?"
Lục Tuyệt rất cố chấp, đến ngay cả tuyến đường chạy bộ vào sáng sớm mỗi ngày, chỗ ngồi ăn cơm mỗi ngày, thậm chí ngay cả vị trí anh đặt ly nước cũng vài chục năm không thay đổi, nhận thức lý lẽ cũng vô cùng cứng nhắc.
Chị gái kỳ lạ trong ấn tượng của anh là người có dung mạo trăm phần trăm, cho nên Ninh Tri vẫn luôn không thể xác định được rằng trước đó có phải là Lục Tuyệt không nhận ra cô hay không.
Đôi mắt đen nhánh của Lục Tuyệt nhìn cô, dường như trong mắt có vài phần ghét bỏ: "Không nhận ra, anh ngốc.
"
Anh không ngốc thì sao lại không nhận ra cô chứ?
"Vậy trước đây thì sao?"
Lục Tuyệt cúi đầu xuống, không lên tiếng, hai tai hồng hòng
Lục Tuyệt mấp máy môi: "Em xấu.
"
Ninh Tri trừng mắt nhìn anh, "Vậy em trở nên xấu đi rồi thì không phải là em nữa à?"
Ngón tay Lục Tuyệt kéo váy Ninh Tri: "Xấu là em, xinh đẹp cũng là em.
"
Xấu là chị gái kỳ lạ.
Xinh đẹp cũng là chị gái kỳ lạ.
Ninh Tri cười cong mắt, hóa ra anh vẫn nhớ rõ, cô còn tưởng rằng phải đến lúc cô khôi phục hoàn toàn dung mạo thì anh mới nhận ra cô.
Cô lại véo mặt anh: "Lúc trước thì chê em xấu, bây giờ cuối cùng lại khen em đẹp?"
Cô cảm thán: "Quả nhiên đàn ông đều thích cái đẹp, ngay cả tên ngốc cũng sẽ biết phải tìm cái đẹp.
Nhưng mà, dù xinh đẹp thì cũng không phải của anh.
"
Lục Tuyệt ngước mắt nhìn cô, giống như là muốn thu cả hình bóng cô vào trong mắt anh, anh khàn khàn giọng kèm theo vài phần bối rối nói: "Xấu, của anh, đẹp, của anh.
"
Lục Tuyệt có lòng tham rất lớn, dù chị gái kỳ lạ như thế nào thì đều là của anh.
Tay anh kéo váy Ninh Tri, kiên quyết nhỏ giọng lẩm bẩm: "Của anh, của anh.
"
Chị gái kỳ lạ là của anh.
Lục Tuyệt mặc quần áo màu đỏ ngồi xổm trước người cô, tóc chỗ đỉnh đầu rối như rơm, hai tai đỏ ửng, vẫn khư khư cố chấp mím môi, nhận thức lý lẽ cứng nhắc kéo váy Ninh Tri không buông.
Cực kỳ giống chú cún sữa nhỏ dính chủ nhân mình, đuổi cũng không đi.
Quả thực đáng yêu đến trụy tim mà.
Vừa rồi Ninh Tri còn tức giận anh chỉ thích cái đẹp, tức giận trước đây anh chê cô xấu, bây giờ khi đối mặt với ánh mắt trong sáng ẩm ướt lấp lánh của anh thì đáy lòng cô lại mềm nhũn.
Anh có lỗi gì đâu chứ?
Có lẽ đối với Lục Tuyệt thích giá trị nhan sắc xinh đẹp cũng chỉ đơn giản như thích quần áo đẹp.
Ở thời đại này, có ai mà không yêu thích cái đẹp đầu cơ chứ? Cô cũng thích anh đẹp trai lại đáng yêu đấy còn gì.
Ninh Tri cười: "Thích em xinh đẹp à?"
Thính tai Lục Tuyệt lại đỏ lên, anh thành thật trả lời: "Thích.
"
"Muốn hôn không?" Nếu đã thích vẻ ngoài xinh đẹp của cô thì chốc nữa anh nên tạo ra nhiều mặt trời nhỏ chút đi.
Đôi mắt đen nhánh của Lục Tuyệt sáng rực lên.
Ninh Tri cúi đầu, hơi nghiêng người về trước, môi nhẹ nhàng dán lên môi mỏng khẽ mỉm của anh.
Lục Tuyệt ngửi thấy mùi hoa quả ngọt ngào.
Chỗ ngực anh như bị một móng vuốt không ngừng gãi nhẹ, rất ngứa, rất muốn bảo Tri Tri giúp anh gãi một chút.
Hơi thở nóng bỏng phả vào mặt anh, Lục Tuyệt không nhịn được, cũng dán sát người về hướng Ninh Tri.
Mười mặt trời nhỏ bắn ra từ trong ô hiển thị trên đỉnh đầu Lục Tuyệt.
Ninh Tri hơi tách ra, cô đếm sơ qua mặt trời nhỏ được bắn ra, cũng không tăng nhiều cho lắm.
"Không phải là anh thích dáng vẻ bây giờ của em hay sao?" Ninh Tri chất vấn Lục Tuyệt: "Em dùng vẻ ngoài xinh đẹp này hôn anh, đáng lẽ anh phải vui vẻ hơn chứ?"
Lục Tuyệt không hiểu mô tê gì nhìn Ninh Tri, nghe không hiểu lời cô nói, cho dù chị gái kỳ lạ có dáng vẻ gì hôn anh, anh đều rất vui vẻ.
Anh buông cải tay đang kéo váy Ninh Tri ra rồi phủ lên mu bàn tay Ninh Tri, đòi hỏi: "Vẫn muốn hôn.
"
Ninh Tri cảm thấy không vui, cô còn tưởng sẽ thu hoạch được nhiều mặt trời nhỏ hơn nữa.
Hai tay cô nâng mặt Lục Tuyệt lên, tiếp tục cúi đầu hôn lên đó.
Một mặt trời nhỏ bắn ra ngoài.
Ninh Tri: !
Mới vừa rồi còn có hẳn mười mặt trời nhỏ bắn ra mà, sao lần thứ hai lại chỉ có một mặt trời nhỏ?
Trước với sau này kém nhau nhiều như vậy.
Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt, "Anh không thích em hôn anh nữa ư?"
Lục Tuyệt mấp máy môi, đôi lông mi dài cong cong khế run: "Thích hôn.
"
Ninh Tri đánh giá anh một lúc, rồi lại tiếp tục hôn, lại chỉ có một mặt trời nhỏ bắn ra.
Chẳng lẽ miệng Lục Tuyệt đã được khai phá hết rồi ư?
Cô vẫn còn thiếu hơn trăm mặt trời nhỏ đấy.
Ninh Tri hơi sốt sắng, cô trực tiếp cạy môi anh ra.
Mười mặt trời nhỏ bắn ra.
Ninh Tri: !
Cô dùng đầu lưỡi chà xát miệng anh.
Mặt trời nhỏ thứ ba mươi hai bắn ra.
Ninh Tri chợt phát hiện, chỉ cần có xâm nhập vào một chút thì mặt trời nhỏ sẽ từng loạt từng loạt bắn ra ngoài.
Tên ngốc chắc chắn là chê cô hôn quá qua loa có lệ, biết tranh thủ phúc lợi cho bản thân!
Nhớ lại chuyện Tiểu Tuyệt Tuyệt cũng sẽ giở chút mưu kế, Ninh Tri cảm thấy, Đại Tuyệt Tuyệt bây giờ cảng thông minh hơn.
Nghĩ đến điều này, Ninh Tri không nhịn được cắn nhẹ lên khóe môi anh, nghe thấy anh rên khẽ lên, giống như tiếng kêu của thú non, cô mới tiếp tục.
Cũng không biết là qua bao lâu, Ninh Tri mới thoáng lui về, nhìn người đàn ông đôi mắt có ánh nước sáng lấp lánh, sóng ngầm chuyển động, vành tai hồng hồng trước mặt, cô cảm thấy nếu tiếp tục hôn tiếp thì rất khó kết thúc.
!
Trong phòng sách.
Ông cụ Ninh xem tư liệu quản gia đưa tới, bàn tay cầm tư liệu của ông cụ khẽ run lên.
Quản gia đứng một bên, người này không giống kẻ giả mạo kia, cô Ninh này cho dù là họ hay là tướng mạo thì càng giống người nhà họ Ninh hơn.
"Ông chủ, nghe nói cô Ninh này đã gả đến nhà họ Lục rồi.
" Người mà quản gia cử đi đã tìm hiểu, cô Ninh đã gả cho cậu hai nhà họ Lục kia, mà mọi người đều biết, cậu hai kia mắc bệnh tự kỷ.
Nếu như cô Ninh này quả