Theo ông cụ Ninh thấy, tình trạng của Lục Tuyệt như vậy hoàn toàn không thích hợp với cháu gái, nếu giữa hai người đã có hợp đồng hôn nhân thì ly hôn là chuyện rất dễ dàng.
Đương nhiên ông sẽ hỏi ý của cháu gái mình, cảm nhận của cô vẫn là trên hết.
Bây giờ trong mắt ông cụ Ninh, cháu gái nhà mình cực kỳ tốt, vô cùng tốt, không ai có thể xứng với cô, huống chi là một người mắc bệnh tự kỷ như Lục Tuyệt.
Cháu gái lớn lên ở bên ngoài, nhà họ Ninh đã để cô chịu nhiều thiệt thòi như vậy, ông cụ Ninh hi vọng có thể cho cô mọi thứ tốt nhất, sau này chỉ cần có được yêu thương chiều chuộng là đủ.
Nhưng một người mắc bệnh tự kỷ như Lục Tuyệt lại không biết gì cả, không hiểu gì cả, có lẽ đến bản thân mình còn không chăm sóc nổi, nói gì đến chăm sóc cho Ninh Tri.
Lúc này thấy nhiều cậu ấm nhà giàu có ý với Ninh Tri, ông cụ Ninh rất ưng ý, vẻ mặt vui mừng, chờ cháu gái và Lục Tuyết ly hôn xong, có thể từ từ lựa chọn.
Trước khi Ninh Tri xuất hiện, đám người còn âm thầm chờ xem trò cười nhận cháu gái của nhà họ Ninh, thế nhưng bây giờ, họ lại cảm thấy chính mình mới là trò cười.
Quả nhiên, lời đồn không đáng tin.
"Không phải ban nãy các cô tò mò muốn xem chị Tri Tri trông như thế nào hả?" Ninh Hiểu Manh liếc nhìn mấy cô con gái nhà giàu xung quanh vẫn đang hết sức ngạc nhiên, nói: "Bây giờ thì các cô thấy rồi đó."
Ninh Hiểu Manh thấy thật sảng khoái, đừng tưởng cô ta không biết, bọn họ đợi đến khi Ninh Tri xuất hiện sẽ ngấm ngầm so đo, muốn đạp Ninh Tri xuống.
Một cô nàng cười cười: "Không biết ai lại thất đức như vậy, tung tin đồn nhảm rằng cô chủ Ninh vừa đen vừa xấu, khiến không biết bao người tin sái cổ."
Một cô gái khác thu lại vẻ mặt ngỡ ngàng của mình, cô ta nhìn gương mặt đẹp quá đáng của Ninh Tri, có hơi ghen tị: "Xem ra kiểu này tin đồn cô chủ Ninh trở về từ vùng sâu vùng xa cũng là giả nhỉ?"
"Tất nhiên là giả rồi, nhà lúc trước của chị Tri Tri ở thành phố B đó." Ninh Hiểu Manh nói với bọn họ: "Hơn nữa chị ấy còn kết hôn rồi."
"Đã kết hôn rồi à?"
"Tôi cũng bảo tại sao chị ấy lại suy nghĩ không kỹ càng gì vậy, còn trẻ thế mà đã lấy chồng."
Trước khi về nhà họ Ninh, cô chủ Ninh bơ vơ ở bên ngoài, e là đã kết hôn với người đàn ông chẳng ra làm sao, ít nhất chắc chắn cũng không bằng những cậu ấm nhà giàu ở đây.
Cô chủ Ninh xinh đẹp thì sao nào, đã gả cho người ta rồi, hơn nữa còn là một người đàn ông có điều kiện bình thường, nếu không thì không thể có chuyện cô không dẫn chồng tới dự tiệc.
Nghĩ vậy, có cô nàng tò mò hỏi: "Hiểu Manh, cô từng gặp chồng của cô chủ Ninh chưa?"
"Chưa, hôm trước tôi có hỏi chị Tri Tri xem chồng chị ấy có tới dự tiệc không, chị ấy nói chồng chị không tiện có mặt." Lúc đó Ninh Hiểu Manh còn cảm thấy khá đáng tiếc, cô ta cũng rất tò mò muốn biết người đàn ông như thế nào mới có thể xứng với Ninh Tri.
Nghe Ninh Hiểu Manh nói vậy, mọi người càng thêm phần khẳng định suy nghĩ trong lòng.
Xem chừng trước khi về nhà họ Ninh, Ninh Tri gả cho một người đàn ông chẳng ra gì, đến nỗi một dịp quan trong như bữa tiệc nhận người thân hôm nay mà cô cũng không cùng chồng tham dự.
Ninh Tri vẫn luôn ở cạnh ông cụ Ninh, hết người này tới người khác đi đến chào hỏi cô, có một vài cậu ấm nhà giàu còn xin cách thức liên lạc của Ninh Tri ngay trước mặt ông cụ Ninh, nhất là khi trông thấy ông cụ Ninh không phản đối, bọn họ càng hăng hái, sốt ruột.
Rất nhiều người muốn chờ xem trò cười của Ninh Tri lại phải thất vọng hết lần này đến lần khác, thậm chí thầm giật mình, cô chủ Ninh này cử chỉ lễ độ, rất có chừng mực, ngay cả khi đối mặt với những người lao luyện, cô cũng rất thành thục khéo léo.
Mọi người đều ngộ ra rằng, cô chủ Ninh này hoàn toàn không phải là người có kiến thức hạn hẹp, càng không có hành vi thô lỗ, vẻ mặt tham lam như lời đồn.
Cô không hề kém cạnh so với các cô con gái nhà giàu ở đây, thậm chí còn vượt xa họ.
Ninh Tri hoàn toàn trái ngược với ấn tượng và suy nghĩ ban đầu của các vị khách.
...
Mẹ Lục cảm thấy con trai bây giờ đang giống như vượt chặng đường dài để theo đuổi vợ vậy, bà có chút không yên lòng.
Bà gọi điện bảo quản gia đưa máy cho Lục Tuyệt.
Trong phòng khách sạn, quản gia cầm lấy điện thoại, bật loa ngoài: "Cậu hai, bà chủ gọi."
"Tiểu Tuyệt, sách hôm qua mẹ đưa cho con, con đã đọc chưa?" Mẹ Lục hỏi Lục Tuyệt qua điện thoại.
Tối qua Lục Tuyệt chỉ nhớ gọi video với Ninh Tri, anh vẫn chưa xem sách.
Anh rủ mi mắt, khóe môi đang hơi mím khẽ thả lỏng, một lát sau anh mới chậm rãi đáp: "Chưa...!đọc."
Mẹ Lục đã sớm đoán được: "Khi nào con rảnh thì nhớ đọc sách mẹ đưa cho con nhé, cuốn sách đó giúp ích cho con nhiều lắm đấy."
Cuốn sách mẹ Lục đưa cho Lục Tuyệt thật ra là lấy từ chỗ ba Lục, năm đó ba Lục nhờ có cuốn sách này mà cua được bà, mẹ Lục rất thích thú, giờ đây cuốn sách này được truyền cho con trai, bà mong rằng nó sẽ có ích với anh.
Con trai không hiểu gì cả, nhất là trong chuyện tình cảm, anh là một tờ giấy trắng, thậm chí còn thuần khiến hơn cả giấy trắng.
Học nhiều một chút không thiệt đi đâu được.
Lục Tuyệt không đáp lời.
Mẹ Lục nói tiếp: "Lát nữa con tới dự tiệc của Tiểu Tri, nhớ mặc đẹp chút nhé."
Mẹ Lục để Lục Tuyệt đến một nơi hào nhoáng, không nói đến những thứ khác, bà cực kỳ tự tin về nhan sắc của cậu con trai quý báu nhà mình, không ai có ngoại hình có thể sánh bằng Lục Tuyệt, nếu như so vẻ bề ngoài, anh ăn đứt một trăm phần trăm.
Quản gia nghe thấy mẹ Lục liên tục chỉ bảo chuyện tình cảm cho cậu hai, rồi lại thấy cậu hai chỉ cúi đầu im lặng, không biết anh nghe có hiểu không.
"Được rồi, mẹ không làm lỡ việc con đi dự tiệc nữa, mẹ ở nhà cổ vũ cho con nhé." Sắc mặt mẹ Lục hồng hào, tâm trạng vui vẻ.
Đây cũng là lần đầu tiên bà nói chuyện điện thoại với con trai lâu như vậy, mặc dù toàn là bà nói, con trai chốc chốc đáp lại một hai tiếng, nhưng vẫn là sự tiến bộ cực kỳ lớn, sau này sẽ càng ngày càng tốt lên.
Mẹ Lục dặn dò quản gia trông chừng Lục Tuyệt xong mới cúp điện thoại.
Quản gia nhìn đồng hồ: "Cậu chủ, đến giờ cậu mặc lễ phục rồi."
Mẹ Lục đã cho người chuẩn bị sẵn lễ phục cho cậu chủ từ trước, biết sở thích của anh nên bà cố tình chuẩn bị cho anh một bộ vest màu đỏ.
Quản gia ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Lục Tuyệt đi đến chỗ ba lô, lấy ra bộ quần áo mà mình đem tới.
Vừa rồi anh có nghe, anh phải ăn mặc đẹp nhất có thể, phải thật đẹp trai.
Quản gia đứng ở ngoài cửa đợi Lục Tuyệt.
Một lúc lâu sau cửa mở ra.
Quản gia trông thấy Lục Tuyệt đã thay xong quần áo và bước ra.
"Cậu chủ, cậu thế này..." Quản gia có hơi băn khoăn, bà chủ chuẩn bị cho cậu chủ bộ âu phục màu đỏ, bên trong phối với áo sơ mi trắng.
Nhưng bây giờ, Lục Tuyệt lại đang mặc bộ âu phục màu đỏ, bên trong kết hợp áo sơ mi nền xanh lá, in hình hoa hòe mà anh yêu thích nhất, rõ ràng là bà chủ muốn anh theo phong cách thanh lịch, lạnh lùng, bây giờ lại biến thành dân chơi hoa hòe.
Lục Tuyệt không phản ứng, trên gương mặt anh tuấn hiện lên sự vui vẻ, mặc bộ đồ đẹp nhất để đi gặp Tri Tri.
Quản gia thấy cậu chủ nhà mình đã đi lên trước, liền nhanh chóng đuổi theo.
Bữa tiệc mới bắt đầu không lâu, Ninh Tri đã từ chối hết vị khách này đến vị khách khác tới bắt chuyện.
Cô đứng thấy hơi mệt, muốn đi nghỉ ngơi, đúng lúc này lại có một vị khách nam trẻ tuổi đi lên.
Ánh mắt anh ta nhìn Ninh Tri đầy si mê, trên gương mặt trắng trẻo, sáng sủa có phần ngượng ngùng: "Cô...!cô Ninh, xin chào."
Ninh Tri nở nụ cười nhã nhặn, lịch sự gật đầu.
Lại có một vị khách mời nam khác đi tới, anh ta mặc một bộ vest màu đen, vẻ ngoài điển trai: "Cô Ninh, tôi đến từ nhà họ Tần..."
Lúc này, một dáng người cao lớn chói lòa đi đến.
Một cô nàng đứng bên lấy tay đụng vào người Ninh Hiểu Manh: "Người kia là ai thế? Sao chưa gặp ở Nam Thành bao giờ?"
Trong giới thượng lưu ở Nam Thành mà có người nào xuất chúng thì hầu như những nhà khác đều quen mặt, còn người đàn ông đột ngột xuất hiện lúc bấy giờ, nếu là người trong giới ở Nam Thành thì không thể có chuyện bọn họ chưa từng gặp qua.
Ninh Hiểu Manh nhìn sang, trông thấy một người đàn ông có ngoại hình vô cùng tuấn tú, mặt mày xán lạn, đẹp trai hơn bất kỳ cậu ấm nào có mặt