Ninh Tri bị cái ôm bất ngờ làm cho ngẩn người.
Đầu của cô tựa sát vào ngực anh, trong chóp mũi đều là mùi hương thơm mát trên người Lục Tuyệt.
Nghe anh nói muốn vội vàng giấu cô đi, ánh mắt Ninh Tri lấp lánh nụ cười.
Cô ngẩng đầu lên, cơ thể cao lớn của Lục Tuyệt đã che hết ánh sáng, cô chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh và phần cổ áo màu hoa hồng xanh.
Giấu cô đi sao?
Cô mỉm cười khóe mắt cong lên, Lục Tuyệt đúng là đáng yêu quá mức.
Ninh Tri để mặc cho anh ôm: "Anh cúi đầu xuống một chút đi.
"
Lục Tuyệt cúi đầu, nhìn cô ngơ ngác, vẫn cố chấp nói tiếp một câu: "Giấu em đi.
"
Hôm nay Ninh Tri rất xinh đẹp, tà váy màu trắng bạc đính rất nhiều ngọc phát sáng, lấp la lấp lánh dưới ánh đèn, thu hút sự chú ý của Lục Tuyệt.
Anh mím môi, Tri Tri thật xinh đẹp.
"Không cần giấu, là của anh mà.
" Hai tay của Ninh Tri để trên vai của anh, cô sáp lại gần, khẽ hôn một cái lên môi anh: "Đây là phần thưởng vì hôm nay anh đã đẹp trai như vậy.
"
Tự nhiên, một đám mây đen chớp điện trên đầu Lục Tuyệt biến mất.
Cô lại thơm thêm lần nữa: "Đây là phần thưởng vì hôm nay anh đã vất vả đến Nam Thành gặp em.
"
Đám mây đen chớp điện thứ hai nhanh chóng biến mất.
Cô hơi há miệng, cắn môi dưới của Lục Tuyệt một cái, cô cảm nhận rõ ràng được rằng là cơ thể anh đang run, bàn tay để trên eo cô siết chặt: "Đây là hình phạt vì hôm nay anh đến mà không nói cho em biết.
"
Số lượng mây đen chớp điện hiển thị trong khung nhanh chóng biến mất hết.
Đôi mắt đen sẫm của Lục Tuyệt nhìn Ninh Tri đầy khát vọng: "Trừng phạt anh, muốn bị phạt.
"
Anh muốn Tri Tri trừng phạt anh thêm một lần như vậy nữa.
Ninh Tri không nhịn được cười, cho dù là ô hiển thị trên đầu Lục Tuyệt hay cơ thể anh thì đều rất thành thật.
Nhìn thấy những đám mây đen chớp điện trên đầu anh hoàn toàn biến mất, Ninh Tri đáp ứng yêu cầu của anh, lại cắn khẽ một lần nữa, một mặt trời nhỏ bật ra.
Ồ, mây đen biến mất, mặt trời xuất hiện.
Vốn dĩ Ninh Tri muốn lấy thêm mặt trời, nhưng đúng lúc đó lại có người xuất hiện, cô vội vàng giấu đầu trong lồng ngực của Lục Tuyệt, đợi đối phương đi rồi mới đỏ
mặt đứng lại ngay ngắn: "Đi nào, em dẫn anh đi ăn chút đồ ăn.
"
Lục Tuyệt mím môi, cảm thấy hơi không thỏa mãn nhưng lại không biết mở miệng, chỉ đành ngoan ngoãn để cho Ninh Tri dẫn đi.
Ninh Tri dẫn Lục Tuyệt tới chỗ dùng đồ ăn, chọn ra mấy món điểm tâm phù hợp với khẩu vị của anh.
Hai người vừa ngồi xuống thì Ninh Hiểu Manh bước đến.
"Chị Tri Tri, em có thể ngồi đây được không?" Cô ta hỏi Ninh Tri.
"Ừ, ngồi đi.
" Ninh Tri gạt phần kem trên chiếc bánh ngọt cho Lục Tuyệt rồi mới để chiếc bánh đến trước mặt anh.
Sau khi Ninh Hiểu Manh ngồi xuống, cô ta mới phát hiện ra vừa nãy mình vẫn nhìn chưa kỹ, hiện giờ ở khoảng cách gần như vậy, cô ta thấy người đàn ông trước mắt càng đẹp trai hơn.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp, chiếc mũi cao cùng đôi mỏng gợi cảm hơi mím lại, từng bộ phận vô cùng tuyệt đỉnh, mặc dù mặc lên người bộ quần áo có hơi lòe loẹt nhưng nhan sắc này vẫn chống đỡ được.
Ninh Hiểu Manh vô tình liếc qua một cái, đôi chân dài của người đàn ông co lại, không có nơi để đặt.
Vẻ ngoài của người đàn ông này đúng là không còn gì để chê nữa.
Ninh Hiểu Manh thấy thái độ của Ninh Tri rất thân thiết với người đàn ông này, cô ta vô cùng tò mò: "Chị Ninh Tri, người này là! "
"Anh ấy là chồng tôi.
" Ninh Tri không hề che giấu, thoải mái giới thiệu.
Ninh Hiểu Manh rất kinh ngạc: "Không phải chị nói chồng của chị ở thành phố B sao?"
"Ừ, tối hôm qua anh ấy mới lén tới đây để tạo bất ngờ cho tôi.
" Ninh Tri mỉm cười nói.
Ở bên cạnh, Lục Tuyệt thầy cô nhắc đến mình, anh nhắc lại lời cô nói: "Bất ngờ em.
"
Ninh Tri mỉm cười với anh: "Cảm ơn sự bất ngờ của anh.
"
Lục Tuyệt cúi đầu, vành tai bên cạnh mái tóc ngắn hơi đỏ lên.
Lúc trước Ninh Hiểu Manh còn định tám chuyện xem người đàn ông thế nào sẽ xứng với Ninh Tri, không ngờ bây giờ đã được nhìn thấy.
Vẻ ngoài của đối phương thật sự rất xứng với Ninh Tri, hai người đều xuất sắc và nổi bật như nhau, hai người ngồi cạnh nhau thật khiến người bên cạnh cảm thấy hổ thẹn.
Nhưng Ninh Hiểu Manh nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường.
Người đàn ông trước mắt rất yên tĩnh, không thích nhìn người khác lắm, không phải là lạnh lùng không chú ý đến người khác mà ngược lại có cảm giác như đang trốn tránh.
Hơn nữa lúc anh nói chuyện với Ninh Tri, tốc độ và từ ngữ đều có vẻ kỳ lạ.
Ninh Hiểu Manh không phải là người thích tọc mạch vào chuyện của người khác, cô ta hỏi Ninh Tri: "Chị Ninh Tri, mấy ngày nữa là chị đi à?"
"Ừ.
Về sau tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn nữa để về Nam Thành thăm ông nội.
"
Ông nội ở một mình trong căn nhà cũ quá cô đơn, hơn nữa sức khỏe của ông không được tốt, khó khăn lắm ông mới tìm thấy người, Ninh Tri sẽ cố gắng hết sức dành thời gian với ông.
"Về sau chị có thời gian thì có thể hẹn em bất cứ lúc nào.
" Lúc mới đầu Ninh Hiểu Manh còn có một chút đối địch với Ninh Tri nhưng hiện giờ thì đã hoàn toàn không còn, thậm chí cô ta còn khâm phục Ninh Tri.
"Được.
" Ninh Tri đồng ý.
Sau đó, Ninh Hiểu Manh hạ thấp giọng, nói cho Ninh Tri biết: "Chị Ninh Tri, tin đồn của chị có thể là do nhánh hai của nhà họ Ninh truyền ra ngoài.
"
Vốn dĩ Ninh Tri không hề quan tâm đến chuyện tạo tin đồn bởi vì dù sao chỉ cần cô xuất hiện là những tin đồn đó sẽ tự động biến mất, nhưng nếu có liên quan đến nhánh thứ nhà họ Ninh thì có lẽ mọi chuyện không đơn giản như vậy.
"Sao cô biết?" Ninh Tri hỏi Ninh Hiểu Manh.
"Em vừa nghe Ninh Liên Liên nói ra, là do nhà cô ta chuyên tạo tin đồn về chị rồi lan truyền ra bên ngoài.
"
Ninh Hiểu Manh nhắc nhở Ninh Tri: "Chị Tri Tri, ông họ đã sắp xếp vị trí trong công ty cho anh cả của Ninh Liên Liên, trước đây anh ta luôn được đồn rằng là người thừa kế của ông họ.
Gia đình bọn họ tiểu nhân đắc chí từ lâu rồi, bây giờ chị quay về, nhà bọn họ nhất định là khó chịu với chị.
".
"Cảm ơn cô đã nhắc nhở, tôi biết rồi.
"
Ninh Hiểu Manh đã nói xong những gì mình muốn nói, cô ta cũng thức thời không muốn ở đây làm bóng đèn nữa nên đứng dậy rời đi.
Ninh Tri quay đầu lại, nhìn Lục Tuyệt đang ngồi yên lặng bên cạnh cô để ăn đồ ăn.
Anh ăn rất chậm, bởi vì anh đẹp trai nên lúc ăn cũng rất đẹp.
Ninh Tri bị anh làm cho cũng cảm thấy muốn ăn, cô cũng cảm thấy hơi đói, bưng đĩa điểm tâm bên cạnh lên, bắt đầu ăn.
Cô mới ăn được vài miếng thì Lục Tuyệt dừng lại, yên lặng nhìn cô.
Ninh Tri mỉm cười với Lục Tuyệt: "Sao vậy?"
Lục Tuyệt bỏ chiếc bánh trên tay xuống, anh tự nhiên sáp lại gần cô, trong ánh mắt kinh ngạc của Ninh Tri, anh dùng hai tay nâng mặt cô lên.
"Hả?" Ninh Tri nhìn anh nghi hoặc.
Lục Tuyệt chớp mắt, anh cúi đầu, vô cùng nghiêm túc và chuyên chú, liếm đi phần kem dính trên khóe