Lục Tuyệt vừa thành thật vừa đáng yêu, Ninh Tri cảm thấy mình càng ngày càng không có sức chống cự lại anh nữa rồi.
Đặc biệt là khi đôi mắt đen láy của anh nhìn mình, Ninh Tri cảm thấy trong lòng ngực của mình như có một con thỏ con không ngừng nhảy nhót.
Cô không nhịn được duỗi tay nhéo mặt anh, làn da Lục Tuyệt vừa trắng vừa lạnh, da rất đẹp, sờ vào rất thích: "Vậy công việc thế nào?"
Lục Tuyệt để mặc cho Ninh Tri chạm vào mặt anh, anh chớp chớp mắt, tiếp tục đáp: "Làm việc, còn cả nhớ Tri Tri nữa."
Trái tim Ninh Tri run lên, đúng là quá chí mạng.
Lúc trở lại nhà họ Lục, mặc dù mẹ Lục đã nghe Ngụy Tinh báo cáo về tình hình của Lục Tuyệt ở công ty nhưng bà vẫn muốn quan tâm đến anh, muốn hỏi thăm chút tin tức từ chính miệng con trai.
"Tiểu Tuyệt, hôm nay con ở công ty làm quen được chưa?" Mẹ Lục không lo lắng việc con trai mình bị bắt nạt, vì dù sao cũng có trợ lý ở đó, bà chỉ lo anh không thích ứng được, hơn nữa đối mặt với người xa lạ thì anh sẽ cảm thấy sợ hãi.
Ninh Tri còn lo lắng Lục Tuyệt sẽ nói ra điều gì đó khiến bà bối rối, giây tiếp theo, cô nghe được Lục Tuyệt đáp nhẹ một tiếng "Vâng", sau đó không mở miệng nữa.
Nhận được phản hồi, mẹ Lục vui sướng một trận.
Ở phía đối diện, Lục Thâm Viễn cười mở miệng: "Em trai có thể đến công ty là một chuyện tốt.
So với trước đây, bây giờ em ấy đã tốt hơn nhiều rồi.
Như các chuyên gia đã nói, bệnh tình của em ấy đang dần tốt lên."
Hôm nay Lục Thâm Viễn trở về nhà họ Lục, bởi vì anh ta nghe nói Lục Tuyệt đến công ty, anh ta muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
Mẹ Lục sung sướng gật gật đầu: "Bây giờ khi mẹ trò chuyện cùng nó, nó đều sẽ đáp lại mẹ."
Trong ánh mắt Lục Thâm Viễn lộ ra vẻ khác lạ, trên khuôn mặt lạnh lùng chợt nở nụ cười: "Thật tốt quá.
Nếu ngày thường ở công ty em trai gặp phải khó khăn nhất định phải nói với anh, anh sẽ giúp em giải quyết."
Anh ta nói: "Con sẽ ra lệnh cho cấp dưới để nhóm nhân viên chăm sóc Tiểu Tuyệt nhiều hơn."
"Hơn nữa, em trai mới vừa trở lại công ty, không thể nhận quá nhiều công việc, em ấy nên từ từ làm quen và từ từ thích ứng, không thể nóng vội." Lục Thâm Viễn hỏi mẹ Lục: "Me có cần con tìm một người trong công ty quan tâm và dẫn dắt Tiểu Tuyệt không?"
Ninh Tri híp mắt lại, từ lúc biết bộ mặt thật của Lục Thâm Viễn, bây giờ cho dù đối phương nói cái gì, cô đều chỉ cảm thấy giả tạo.
Lục Thâm Viễn giống như con sói đội lốt cừu, diễn y như thật, nhưng cũng không thể che lấp được sự đen tối trong ánh mắt anh ta.
"Không cần phải tìm người nữa, cứ để Ngụy Tinh là trợ lý trước kia của Tiểu Tuyệt là tốt rồi.
Mẹ đã tìm cậu ta nói chuyện rồi, để cậu ta làm trợ lý cho Tiểu Tuyệt lần nữa, ít nhất Tiểu Tuyệt không chống đối cậu ta."
"Có trợ lý quen thuộc cũng tốt, em trai không cần phải tập làm quen với người khác một lần nữa." Lục Thâm Viễn cực kỳ giống một người anh trai quan tâm đến Lục Tuyệt, đề tài nói chuyện với mẹ Lục đều xoay quanh Lục Tuyệt.
Mẹ Lục nghe thế gật đầu liên tục, ngay cả Ninh Tri nếu không phải biết bộ mặt thật của anh ta, chắc cô cũng lầm tưởng Lục Thâm Viễn thật sự quan tâm người em trai Lục Tuyệt này, là một người anh trai tốt.
Ánh mắt Ninh Tri tối lại, mặt nạ của Lục Thâm Viễn thật hoàn hảo, cô muốn tháo chiếc mặt nạ của anh ta sẽ càng khó khăn, nếu không phải có chứng cứ chắc chắn, có thể cho anh ta một đòn trí mạng thì e rằng rất khó đối phó anh ta.
Lúc này, Ninh Tri cảm giác được tay mình được Lục Tuyệt nắm lấy, đầu ngón tay thon dài nắm chặt tay cô, vẻ mặt anh ngơ ngác lại lặng lẽ nhìn cô.
Ninh Tri cười, Lục Thâm Viễn xảo trá giống như cáo già, nhưng Lục Tuyệt lại đơn thuần đến mức ngây thơ như cún con.
Cô phải bảo vệ chủ cún con này thật tốt, không thể để cáo già ăn mất được.
...
Đến tối, Ninh Tri đếm lại kho lưu trữ của mình.
Những mặt trời nhỏ đã nhận được trước đó thêm tối hôm qua nhận được tổng cộng là 250 cái, còn thiếu 350 mặt trời nhỏ nữa.
Tối hôm qua cô phát hiện, mặt trời nhỏ trên miệng Lục Tuyệt có lẽ đã bị khai phá sắp hết mức rồi, cố gắng ép thêm vẫn được có một chút, nhưng trong khoảng trong thời gian ngắn lại dùng quá thường xuyên, nên chỉ có thể bắn ra từng cái từng cái.
Thậm chí hôn vài lần mới bắn ra một cái.
Xem ra cần phải từ từ lại, bảo dưỡng thật tốt mới được.
Ninh Tri cảm thấy, cô phải tìm cách khai phá các nơi khác trên người anh thì sẽ được càng nhiều mặt trời nhỏ hơn.
Cô đi đến trước mặt Lục Tuyệt, quan sát anh từ trên xuống dưới.
Trán, mũi, miệng, cằm, yết hầu đã bị vắt khô rồi.
Ánh mắt Ninh Tri dần dần dời xuống, dừng ở chỗ xương quai xanh bên trong cổ áo màu đỏ của Lục Tuyệt.
Lục Tuyệt vai rộng, dáng người cao gầy, xương quai xanh cũng rất rõ ràng, cổ áo màu đỏ hơi mở, lộ ra thêm chút gợi cảm.
Thật sự rất đẹp.
Nơi này có mặt trời nhỏ không?
Ninh Tri đột nhiên cảm thấy yết hầu hơi khô khốc, cô tới gần Lục Tuyệt, vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh của anh.
Một mặt trời nhỏ bắn ra.
Hai mắt Ninh Tri sáng ngời, nơi này cũng có!
Đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng vuốt ve qua lại trên xương quai xanh nổi lên của anh, mặt trời nhỏ thứ hai, mặt trời nhỏ thứ ba, mặt trời nhỏ thứ tư...
Từng cái từng cái tranh nhau bắn ra.
"Tri Tri, Tri Tri." Cả người Lục Tuyệt căng thẳng, chỗ xương quai xanh của anh ngứa đến mức giống như có con kiến nhỏ đang cắn anh từng chút từng chút một, không đau, nhưng vừa không chịu nổi lại vừa thoải mái.
Lực trên đầu ngón tay của Ninh Tri rất nhẹ, cô nhìn hàng lông mi dài của Lục Tuyệt run rẩy dữ dội, mặt trời nhỏ càng ngày càng nhiều, cô hỏi anh: "Thích em chạm vào chỗ này của anh không?"
Lục Tuyệt không bao giờ nói dối, anh thành thật nói: "Thích, thích."
Anh thích Tri Tri chạm vào anh.
Nghe vậy, đôi mắt Ninh Tri cong cong, đầu ngón tay nhẹ nhàng phác họa xương quai xanh của anh.
Mặt trời nhỏ thứ mười, mặt trời nhỏ thứ mười một, tất cả đều bị cô thu hoạch.
Dưới ánh đèn, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Lục Tuyệt càng thêm ướt át, mi mắt khẽ run, mà xương quai xanh như bị Ninh Tri chơi đùa đến hỏng rồi, hơi ửng đỏ lên.
Mãi đến khi mặt trời nhỏ thứ hai mươi bắn ra, sau đó không còn nữa.
Ninh Tri có chút tiếc nuối.
"Tri Tri." Lục Tuyệt nắm lấy bàn tay của Ninh Tri đã rời khỏi người mình, đặt tay cô ở trên xương quai xanh của anh: "Còn muốn sờ."
Cún con, không biết cái gì gọi là giới hạn, cũng không biết cái gì gọi là chạm đến điểm mấu chốt.
Lòng tham của anh chỉ muốn càng nhiều, càng nhiều hơn.
Vừa thẳng thắn vừa thành thật.
Nhìn Lục Tuyệt trước mặt đang mím môi, dáng vẻ gấp không chờ nổi, Ninh Tri không tiếp tục trêu anh nữa.
Cô rụt tay lại, cúi đầu xuống, môi dừng trên xương quai xanh của Lục Tuyệt.
Nháy mắt, cả người Lục Tuyệt run rẩy, cảm nhận được hơi thở ấm áp kia khiến đáy mắt anh dần dần sáng lên: "Tri Tri, Tri Tri..."
Mặt trời nhỏ thứ hai mươi.
Mặt trời nhỏ thứ hai mươi mốt.
...
Trong chăn, Lục Tuyệt lộ đầu ra bên ngoài, mái tóc ngắn màu đen rối xù, tóc mái trên trán hếch lên, vành tai ửng đỏ.
Vị trí xương quai xanh không chỉ đỏ mà còn có dấu vết của hai chiếc răng nhỏ giống như bị người gặm cắn hai miếng.
Anh như đứa nhỏ đáng thương ngơ ngác nhìn Ninh Tri, đáy mắt lộ ra vẻ thích thú, còn có vài phần chưa thỏa mãn.
Anh luôn cảm thấy mình càng muốn nhiều hơn, mình có thể càng được thoải mái hơn.
Ninh Tri đếm lại số mặt trời nhỏ nhận được, tổng cộng 80 cái, trước đó đã có 250, vậy