Trước lễ kỷ niệm thành lập trường, Ninh Tri đã cùng các bạn tập dượt một lần, còn thử trang phục cho buổi biểu diễn.
Cô nhìn bộ váy công chúa trên người, bộ váy màu tím nhạt có đủ loại hoa nhí, kiểu cổ áo công chúa xinh xắn, bộ váy quá ngây thơ, quá dễ thương, hoàn toàn không phải phong cách của Ninh Tri.
Cô nhìn lớp trưởng phụ trách trang phục với vẻ ngờ vực: "Tớ mặc bộ váy này lên sân khấu sao?"
Chu Thanh gật đầu lia lịa, vẻ mặt khẳng định: "Váy rất hợp với cậu."
Khi cô ấy đang chọn quần áo, nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Tri, cô ấy không thể không chọn cho cô ấy một bộ thật đẹp, hu hu, đẹp xuất sắc.
"Tớ đóng vai cô chị xấu tính cơ mà?" Ninh Tri cảm thấy bộ váy mang phong cách thiếu nữ như vậy không hợp với vai diễn của mình chút nào.
Chu Thanh vỗ ngực tự tin: "Chúng ta chọn một lối đi riêng, phải phá bỏ tư duy cố định, không thể lấy vẻ ngoài và cách ăn mặc để thể hiện sự xấu tính được, cậu nên sử dụng kỹ năng diễn xuất của mình."
Ninh Tri túm chiếc váy công chúa quá đỗi dễ thương, cô thành thực với Chu Thanh: "Tớ không có kỹ năng diễn xuất."
"Không có kỹ năng diễn xuất cũng không thành vấn đề."
Chu Thanh nhìn khuôn mặt quá mức hoàn mỹ của Ninh Tri, cô ấy ghen tị khổ sở: "Cậu có ngoại hình đẹp, cần kỹ năng diễn xuất làm gì nữa, cứ lên sân khấu phụ trách khoản đẹp đẹp đẹp là được."
Ninh Tri: ...
...
Lễ kỷ niệm 50 năm thành lập trường được tổ chức rất hoành tráng, còn mời rất đông khách khứa đến tham dự.
Điều khiển lãnh đạo nhà trường sửng sốt là hôm nay bà cụ Tống cũng có mặt.
Sau đó, lãnh đạo nhà trường nhận được tin người đứng đầu nhà họ Lục đưa vợ đến, không lâu sau lãnh đạo nhà trường lại nhận được tin báo ông cụ nhà họ Ninh cũng sẽ tham dự.
Lãnh đạo nhà trường vừa sửng sốt vừa hoang mang.
Lễ kỷ niệm 50 năm thành lập trường của họ có thể cùng lúc đánh động đến cả nhà họ Lục và nhà họ Ninh ư?
Nhà trường vội vã cử người đứng đợi ở cổng trường để đón khách quý.
Ở phía sau sân khấu, Ninh Tri đã trang điểm và mặc xong váy từ lâu.
Cô ngắm nghía dáng vẻ thanh tú và xinh đẹp như một nàng công chúa của mình, rồi lại quay sang nhìn cậu chàng giả gái để vào vai cô bé lọ lem bên cạnh, hiệu ứng hài kịch bỗng chốc xuất hiện.
Lúc này, cô nhận được tin nhắn từ mẹ Lục, báo rằng họ đã đến.
Ninh Tri dở khóc dở cười, chắc không mấy ai lên sân khấu biểu diễn mừng ngày kỷ niệm trường mà được cả bà ngoại, ông nội lẫn ba mẹ chồng cùng chồng đến xem như cô.
Lục Tuyệt theo bố mẹ đến trường.
Anh liếc nhìn xung quanh, đây là ngôi trường nơi Tri Tri theo học.
Buổi biểu diễn vẫn chưa bắt đầu.
Bà ngoại Tống, ba Ninh, ba Lục và mẹ Lục đều được xếp chỗ ở hàng ghế đầu tiên dành cho khách mời.
Còn Lục Tuyệt ngồi ở hàng ghế sau, gần đó là những học sinh khác.
Gần đến giờ diễn, người xung quanh lần lượt vào chỗ ngồi.
Mấy cậu nam sinh cũng đã ngồi vào ghế bên cạnh Lục Tuyệt.
"Nghe nói lần này hoa khôi của trường cũng sẽ lên sân khấu biểu diễn." Một nam sinh âm thầm đợi mong.
"Triệu Miên Miên của khoa ngoại ngữ ấy hả?" Nam sinh đeo kính bên cạnh cũng tỏ vẻ háo hức: "Nghe nói cô ấy chơi piano rất giỏi.
Lát nữa sẽ chơi piano à?"
"Người ta là hoa khôi đa tài, còn biết cả khiêu vũ, xinh đẹp lại có khí chất.
Cũng chả hiểu sao Thẩm Quát lại từ chối lời tỏ tình của hoa khôi nữa." Nam sinh nhuộm tóc nâu khẽ huých tay Thẩm Quát bên cạnh: "Hoa khôi hẹn cậu mấy lần, cậu đều từ chối, không thích hoa khôi thật à?"
"Hoa khôi thì thôi đi vậy, Thẩm Quát thích Ninh Tri của khoa tiếng Trung cơ." Nam sinh đeo kính hé lộ: "Sáng hôm ấy, tớ còn đi cùng Thẩm Quát đến tỏ tình với Ninh Tri cơ mà."
Lục Tuyệt ở bên cạnh đang cúi đầu tức tốc ngẩng phắt lên, liếc mắt nhìn nam sinh bên cạnh, miệng anh mím chặt.
"Ninh Tri là ai? Xinh đẹp hơn hoa khôi cơ à?" Nam sinh tóc nâu tò mò: "Không thể nào.
Hoa khôi trường chúng ta do mọi người bầu chọn ra, được công nhận hẳn hoi.
Lại có ai xinh hơn cô ấy nữa chắc?"
Nam sinh đeo kính nhìn cậu ta khinh thường: "Ninh Tri bình thường khá kín tiếng.
Đợt trước có người chụp ảnh đăng lên diễn đàn của trường, bọn này mới biết trong trường vẫn còn một mỹ nữ giấu mặt.
Nếu thật sự so ra, hoa khôi của trường đã là cái gì?"
"Nhưng anh Quát của chúng ta đâu phải người chỉ trông mặt mà bắt hình dong.
Cậu ấy cũng không nông cạn đến mức ưng ý vẻ bề ngoài của Ninh Tri."
Nam sinh đeo kính nói: "Các cậu không biết đấy thôi, anh Quát cất công hỏi thăm lịch học của Ninh Tri, ngày nào cũng cố ý đi ngang qua phòng học của cô ấy, rồi cố ý gặp tình cờ trên đường.
Ghê gớm nhất là ngày ngày cậu ấy đợi ở cổng trường từ sáng sớm chỉ để nhìn Ninh Tri một lần thôi."
"Trời má, thật đấy hả? Anh Quát, anh si tình thế cơ à?" Nam sinh tóc nâu cười bỉ ổi : "Anh Quát, anh tỏ tình thành công rồi chứ? Có nữ sinh nào trong trường không
thích anh đâu."
"Tớ đoán, chắc chắc Ninh Tri cũng thích anh, nhận lời anh rồi."
Ở bên cạnh, Lục Tuyệt mím chặt làn môi mỏng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm đám người này, bọn họ đang nói bậy bạ, Tri Tri chỉ thích anh thôi.
Tóc nâu bị nam sinh đeo kính đập cho một nhát: "Cậu chỉ được cái nhanh nhảu.
Anh Quát bị người ta từ chối rồi."
"Bị từ chối á?" Nam sinh tóc nâu ghé lại gần Thẩm Quát: "Không phải chứ? Anh có cả tiền tài lẫn ngoại hình, lại chỉ mới hẹn hò với ba cô bạn gái, giữ mình trong sạch có tiếng mà người ta không để mắt đến anh á? Chắc mắt Ninh Tri có tật à? Cô ấy thích như thế nào?
"Mắt có tật cậu."
Bên cạnh, một giọng nam trầm thấp, khàn khàn và tức giận vang lên.
Mấy nam sinh nhìn sang thì thấy một anh chàng đẹp trai ngời ngời, mặc hoodie màu đỏ có mũ trùm đầu đang nhìn họ, bất giác khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Thẩm Quát nhìn mặt người kia, quan sát một lúc, cậu ta đột nhiên hỏi: "Anh biết Ninh Tri à?"
Lúc này, Lục Tuyệt giống như một chú cún con đang xù lông lên, cố gắng bảo vệ đồ ăn của mình, anh cất giọng hung hăng: "Của tôi, Tri Tri của tôi."
Thẩm Quát