Từ Hữu Thiện huých huých dì Hai nhà mình, hai ngón tay giơ lên làm cử chỉ đếm tiền.
Từ Nhị di giật mình, vội hỏi: " Vị này...!Vân đồng học....!"
Chưa có hỏi xong, chú Từ liền quyết đoán chen vào nói: " Cái gì mà đồng học, gọi Đại Tiên! "
Cho đến bây giờ, chú từ đã thực sự bị thuyết phục.
Số tiền này hắn chưa từng đề cập đến bất kì ai, cũng không nói qua với ai chuyện nhặt được tiền.
Nhưng Vân Hồng lại một hơi lựa ra 16 đồng xu, không nhiều hơn, cũng không ít hơn.
Không có bản lĩnh thật sự thì sao mà làm được như thế này.
Vân Hồng: ".....!"
Cũng không cần phải như thế đâu.
Hắn có chút ngượng ngùng: " Đảm đương không nổi, đảm đương không nổi! "
Dục vọng hơn thua tất nhiên rất nặng, nhưng vấn đề về tên tuổi và danh xưng đều có hàm nghĩa.
Nếu ngươi chưa đến độ cao kia, không được tùy tiện xưng tiên, thiên đạo sẽ không cho phép.
Lúc trước Từ Hữu Thiện xưng hô cũng là mang theo hàm ý đùa giỡn, cũng đành thôi.
Nhưng chú Từ trịnh trọng như vậy, không tốt chút nào.
Chú từ biết nghe lời phải, xoa xoa tay vào nhau, cung kính hỏi: " Cái kia, không biết ngài có phải một trong số đó không? "
Vân Hồng gật đầu: " Xem như là Đạo Môn đi.
"
Mặc dù có nghi hoặc sao lại " xem như ", nhưng vẫn gật đầu liên tục: " Vậy gọi ngài là Vân đạo trưởng."
Lần đầu tiên Vân Hồng được gọi như vậy, có chút mới lạ, nhưng cảm giác cũng không tồi.
Chú Từ lại hỏi phí tổn thất.
Lần đầu tiên Vân Hồng lấy tiền từ việc này, cũng không có kinh nghiệm mấy, hắn quyết định chuyển vấn đề nan giải này đi: " Chú cứ xem sao rồi đưa đi.
"
Bên kia kính cẩn nghe theo, mặt cúi sâu xuống.
Ngay tại chỗ chuyển khoản qua 8888 tệ.
Vân Hồng nhíu mày.
Khó trách lại có thể tạo ra sản nghiệp lớn như vậy, keo kiệt cũng biết phân rõ nặng nhẹ nha.
Kì thật giá cả trong nghề này rất hỗn loạn, cũng không có cái gì là tiêu chuẩn cả.
Thông thường đến nhà xem phong thủy sẽ được đưa tầm mấy trăm tệ.
Còn về những người đạt độ cao kia sáu bảy con số cũng không phải là không có.
Vân Hồng còn trẻ, tên tuổi mờ nhạt.
Lần xuất đạo đầu tiên mà đã được 8888 tệ, con số cũng không ít đâu, đối phương quả thật đã cho đủ mặt mũi.
Vì lí do an toàn, người lái xe là Từ Hữu Thiện.
Trong suốt quá trình, Vân Hồng giữ chặt 16 đồng xu trong lòng bàn tay, nửa điểm hắc khí cũng không bị rò rỉ.
Lấy tiền của người, giúp người trừ họa, tận tâm.
Tử Vân động nằm ở Vọng Yến Đài ngoại ô thành phố, tương truyền rằng nó xuất phát từ Bắc Tống.
Đó là tòa đạo quan nổi danh được gần nghìn năm lịch sử.
Vân Hồng đã tới mấy lần, cũng đã gặp qua quán chủ.
Xem qua đối phương bất quá cũng chỉ tầm ba mươi lăm tuổi, đối với chức vị này mà nói, có chút quá trẻ tuổi, bất quá người đó lại có linh quang cao nhất hắn từng biết.
Chẳng qua không giống vân hồng, linh khí có thể tồn tại trong đan điền, cả người chẳng qua cũng chỉ như cái rây, linh khí dạo qua một vòng liền theo ba mươi sáu nghìn lỗ trân lông rời đi, tan vào không trung.
Bất quá, Tử Vân Động là địa phương tốt, linh khí nồng đậm, năm rộng tháng dài, cũng có thể thu nạp không ít.
Lần gặp mặt đầu tiên, người nọ âm giọng quái quái, cười tủm tỉm đến chỗ hắn: " Vị cư sĩ này, bần đạo thấy cùng ngươi có duyên, không bằng vào trong cùng nói chuyện.
"
|| Phong Thần Diễn Nghĩa|| cùng thần thoại tương đồng, thường thường có một câu nói như vầy: " Vật ấy cùng ta có duyên " xong rồi bala bala, cứ vậy mà mở màn.
Cho nên lúc đó, Vân Hồng nhìn về phía ánh mắt của đối phương, trong lòng ít nhiều cũng có phần ghét bỏ.
Cũng thật trùng hợp, vừa lúc Vân Hồng xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy cái vị quán chủ kia đang chào tạm biệt cùng mấy vị nữ du khách: " Đừng quên chú ý đến tài khoản của đạo quán ta a, bình luận sẽ có cơ hội nhận được bùa bình an.....!Vị cư sĩ này không thể chụp ảnh, đồ lưu niệm ở bên kia, mời, năm tệ một tờ, mười tệ ba tờ, áp mảng khác thì tùy theo mà tính toán.
"
" Ha ha đạo trưởng, ngươi thật là đẹp trai, tôi đây muốn ba tờ.
"
" Đại tạ đã hân hạnh chiếu cố.
Mặt khác, đủ hai mươi tệ sẽ có ưu đãi a, có thể