Cũng không vì thế mà hết yêu.
Có lẽ hắn tu hành chưa đủ lâu, hoặc là do mỗi người khác biệt.
Đoàn tàu xuất phát, Vân Hồng cảm thấy có chút khổ tâm.
Bất quá, nỗi buồn hiếm hoi của hắn cũng không tồn tại được bao lâu, đã bị cắt ngang bởi nụ cười đầy chuyên nghiệp của tiếp viên hàng không.
" Xin chào tiên sinh, đây là mô hình tàu hoả mới nhất của chúng tôi, có thể tuỳ ý tổ hợp, ngài có muốn một bộ không? "
Vân hồng: "...Không, cám ơn."
Tàu hoả dài hẹp phi thẳng về phía màn tuyết, hướng phương xa băng băng mà đi.
Tựa như yêu xà tham ăn trong băng thiên tuyết địa, vừa khóc vừa la hét với những đứa trẻ ở trong xe, tất cả những đứa trẻ đều rất vui vẻ.
(?)
Cho nên nói thế gian niềm vui nỗi buồn chưa chắc đã có điểm chung.
Thời điểm tàu hoả di chuyển qua Vọng Yến Đài,cũng không biết sao hình ảnh con bạch yêu thú trên Tử Vân Động lại lướt qua tâm trí Vân Hồng.
Lông tơ mềm mại xoã tung, tứ chi thon dài mà hữu lực...!Thật là kiệt tác của tạo hoá,hắn âm thầm sợ hãi thán phục.
Đó là yêu thú hay là do tinh tinh b iến ảo ra vậy?.
Truyện BJYX
Chỉ là lướt qua trong nháy mắt, nên hắn không biết là loại nào.
Hồ ly?
Hay là cẩu?
Lại nói, dưới chân thiên tử ẩn giấu thần vật như vậy, thượng cấp thực sự mặc kệ sao?
Sẽ không phải là do nười nào đó nuôi dưỡng chứ?
Là quán chủ ư?
Cùng với suy nghĩ lung tung như vậy, hắn càng lúc càng gần hơn với đích đến của mình.
Quê hương của Vân Hồng có tên là Bạch Thạch thôn.
Tại phía Đông Bắc của thôn, nhà ga vừa được xây xong vào năm trước, làm cho hành trình trở lên dễ dàng hơn.
Theo tiếng chuông báo vang lên, Vân Hồng chậm rãi mở mắt nhìn, như cục đá rơi xuống hồ, trong nội tâm lại nổi lên cảm giác cận hương tình khiếp ( gần quê nhà lại thấy e sợ, rung động)
Vào mùa đông kì hai năm nhất đại học, bà ngoại không may bị ngã và qua đời sau đó vài ngày.
Sau lần về quê dự đám tang, hắn không quay lại nơi này nữa.
Tính qua, cũng gần ba năm.
Ngày đông ngắn ngủi, mới hơn bốn giờ chiều mà trời đã tối.
Vân Hông đã kiểm tra phương thức di chuyển, chủ yếu là xe buýt và taxi.
Quê hắn có hơi khuất, nên một chuyến tầm tiếng rưỡi.
Nhìn xem thời gian năm nhất, giống như cũng mới qua không bao lâu.
Khu vực quanh nhà ga mới khá hoang vắng, ngoại trừ những nhà hàng và khách sạn nhỏ, hầu như không còn gì nữa.
Nhìn bóng Vân Hộng cô đơn tựa như vị khách tha hương, chỉ mới ngắn ngủi 100m đã bị các tài xế xe taxi và nhân viên khách sạn tranh giành hơn mười lần.
Các tài xế xe taxi liếc mắt nhìn nhau, thống nhất đường đi, mở miệng là rao giá trên trời, ba trăm rồi năm trăm, căn bản không để hắn xen lời vào.
Nhân viên khách sạn nhỏ đã nhiều lầ tuyên bố dịch vụ đặc biệt, 100 tệ một lần, đặc biệt thích hợp cho người trẻ tuổi khai trai.
" Không đi, không đi....!" Bị ngăn lại vô số lần, Vân Hồng thốt ra.
Bỗng có người vỗ mạnh vai hắn, ha ha cười ra tiếng: " Thật đúng là em rồi.
"
Vân Hồng ngẩng đầu nhìn lên, cẩn thận phân biệt vài giây, " Dương ca? "
Trước sáu tuổi, Vân Hồng ở Bạch Thạch thôn sống cùng ông bà ngoại.
Khi đó, Bạch Thạch thôn không có hoang vu như vầy, trong thôn có rất nhiều thanh niên và trung niên, cũng có thật nhiều trẻ con, suốt ngày hô gọi bạn bè chạy tới chạy lui, đi theo một đám uông uông chọc chó, giống như đồng ruộng ngày xuân sinh cơ bừng bừng.
Trong đó có một người rất thích trẻ con tên là Hoa Dương, lớn hơn Vân Hồng chín tuổi, từ thành phố về, rất chiếu cố hắn.
Chẳng qua là về sau, Vân Hồng theo bố mẹ về lại nội thành để đi học, mơ hồ nghe nói Hoa Dương nhập ngũ ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba, không ngờ tới lại ở chỗ này gặp lại.
Hoa Dương đã nghe về việc cha mẹ Vân Hòng ly hôn, hắn giờ không có nơi nào để đi, dứng khoát kéo hắn lên xe của mình: " Đừng ở bên ngoài ăn, không sạch sẽ.
Vừa vặn anh cũng muốn trở về thăm