- Trấn Nguyên Tử đạo hữu, ta có thể đi nhìn xem cây Nhân Sâm Quả của ngài được hay sao?Nếu đã tới Ngũ Trang Quan, vậy không thể không có thu hoạch gì.
Miêu Miểu vẫn cảm thấy hứng thú với cây Nhân Sâm Quả.Tuy rằng Tam Thanh Cung có Tiên Thiên Linh Căn, thậm chí tận hai cây là Hoàng Trung Lý cùng Bàn Đào Thụ, nhưng đó là thuộc về Tam Thanh, không phải Miêu Miểu nàng.
Mà nàng chỉ có thể lấy hạt giống của chúng gieo trồng ở trong Hùng Miêu Cung của mình, lại chờ hai, ba vạn năm nữa, nhìn xem trái cây mới kết ra tới rốt cuộc có phẩm cấp như thế nào.Lần này vốn dĩ tính toán nếm thử hương vị của Nhân Sâm Quả, đáng tiếc là kế hoạch thất bại, vậy nàng chỉ có thể thay đổi sách lược.Trấn Nguyên Tử thực sảng khoái nói:- Đương nhiên có thể, hai vị đạo hữu thỉnh đi bên này.Nhân Sâm Quả không hổ là Tiên Thiên Linh Căn, trải qua hơn trăm vạn năm sinh trưởng, đã trưởng thành một cây đại thụ che trời cao tới mười mấy trượng!Cành lá tốt tươi, triển khai tán cây như một cây dù khổng lồ màu xanh lục.Phiến lá tầng tầng lớp lớp, còn ánh sáng màu bạc nhàn nhạt lập loè, trông rất đẹp mắt.- Thật là đẹp! Đẹp giống như Hoàng Trung Lý cùng Bàn Đào Thụ vậy.
Chỉ có điều hai cây trước kia đều là tự do sinh trưởng, không người xử lý, cho nên không có cao lớn, cường tráng như cây Nhân Sâm Quả này của Trấn Nguyên Tử đạo hữu.Miêu Miểu xem đến có chút tâm động, một tay nhẹ nhàng m ơn trớn đầu phiến lá, yêu thích không buông tay.Trấn Nguyên Tử nói:- Hy vọng một ngày nào đó ta cũng có thể chính mắt nhìn thấy Hoàng Trung Lý cùng Bàn Đào Thụ.Thông Thiên cười nói:- Chuyện này dễ dàng mà! Đạo hữu tới Tam Thanh Cung chúng ta, liền có thể thấy được.Trấn Nguyên Tử cười cười.
Khắp cả Hồng Hoang, ai không biết Tam Thanh tự cho mình rất thanh cao? Nếu như Tam Thanh Cung dễ dàng tiến đến như vậy, bậc cửa đã sớm bị người ta đạp vỡ rồi.
Lần này, hắn vốn định mượn cơ hội dùng Nhân Sâm Quả mượn sức Thông Thiên cùng Miêu Miểu, ai ngờ Nhân Sâm Quả lại bị trộm.
Có lẽ là cơ duyên còn không đến đi.Miêu Miểu nhìn chằm chằm vào cây Nhân Sâm Quả nửa ngày, rốt cuộc vẫn là hơi xấu hổ hỏi:- Trấn Nguyên Tử đạo hữu, ta không cần ăn Nhân Sâm Quả nhưng ngài có thể đưa ta một đoạn nhánh cây hay không? Là cái dạng này, ta nghe Lão Tử đạo hữu nói Tiên Thiên Linh Căn đều là tài liệu luyện khí tốt, cho nên muốn lấy một đoạn trở về cho ông ấy thử xem.- Đại ca của ta muốn nhánh cây của Nhân Sâm Quả sao? Ta như thế nào không biết?Thông Thiên gãi gãi đầu, Miêu Miểu tức khắc trợn trắng mắt, tiểu lão đệ ngươi cứ phải nhằm lúc này để vạch trần đi lời nói dối của ta hay sao?!Cũng may Trấn Nguyên Tử là một người tương đương thông thấu, chỉ số EQ cao.
Hẳn là cũng đoán được nhất định là chính Miêu Miểu muốn, rồi lại lo lắng mình không muốn cấp, cho nên mới mượn tên tuổi cuả Lão Tử.Chỉ có điều hắn cảm thấy Miêu Miểu làm điều thừa, chỉ bằng nàng nhường hồ lô cho Hồng Vân, chính mình liền không khả năng cự tuyệt bất luận lời thỉnh cầu gì của nàng, huống chi chỉ là một đoạn nhánh cây?Nhân Sâm Quả quý vì Tiên Thiên Linh Căn đều có đạo lý này, chỉ cần bộ rễ còn thì cho dù có cắt đứt tận gốc, cây đều có thể lại lần nữa sinh trưởng ra tới.Một đoạn nhánh cây với hắn mà nói thì không trân quý bằng một trái Nhân Sâm Quả.- Chuyện này có khó gì? Miêu Miểu đạo hữu nhìn trúng một đoạn nhánh cây nào thì chính mình lấy đi là được.Miêu Miểu vui sướng không thôi, Trấn Nguyên Tử thật là người tốt!Nàng cũng không tốt chọn cành khô thực thô, liền tuyển một đoạn nhánh cây nhỏ cỡ hai ngón tay, hái xuống để vào trong không gian của Thất Bảo Linh Đang.- Chỉ cần một đoạn thế thôi hay sao? Miêu Miểu đạo hữu muốn lại chọn thêm mấy đoạn hay không?Trấn Nguyên Tử thấy nàng không phải hạng người lòng tham không đáy thì càng thêm thưởng thức.- Cái này là đủ rồi! Cảm ơn Trấn Nguyên Tử đạo hữu.Miêu Miểu nói, cây Nhân Sâm Quả quý vì Tiên Thiên Linh Căn, một đoạn như vậy hẳn là có thể trồng xuống.
Nếu như không sống thì có lấy thêm cũng vô dụng.Nhân Sâm Quả lại không có hạt giống như Hoàng Trung Lý cùng Bàn Đào vậy, muốn gieo trồng chỉ có thể dựa vào cành.Miêu Miểu cùng Thông Thiên lại ở Ngũ Trang Quan chơi một đoạn thời gian liền đi trở về.Sau khi trở lại Côn Luân Sơn, Miêu Miểu nói qua với Lão Tử, Nguyên Thủy về chuyện ở