Ngôn Hề đi vài bước, phát hiện An Chi không có đi theo, nàng quay đầu lại nhìn, An Chi đứng ở cửa, cúi đầu, bàn tay nhỏ bé nhéo nhéo bụng của mình.
Ngôn Hề nhịn không được, bật cười vài tiếng.
An Chi ngẩng đầu, quệt miệng trừng mắt nhìn nàng.
Ngôn Hề còn muốn đùa nàng: "Thật sự là mập đúng không? Ta không có nói dối đi?"
An Chi tức giận đến mức cả khuôn mặt đều phồng lên, nàng buồn bực cúi đầu đi lướt qua người Ngôn Hề.
Ngôn Hề cảm thấy có một chút cảm giác tội lỗi nho nhỏ, chỉ là càng cảm thấy nàng thật đáng yêu. Ngôn Hề đi theo tới phòng bếp, nhìn thấy An Chi nướng bánh mì sandwich, cầm sữa chua.
An Chi không để ý tới Ngôn Hề, nàng từng muỗng từng muỗng múc sữa chua ăn, má lúm đồng tiền khẽ động.
"Chỉ ăn như vậy thôi sao? Không cần ăn cơm sao?" Ngôn Hề cong khóe môi lên.
An Chi nhìn lát bánh mì nướng trên đĩa, một bộ dạng muốn ăn lại do dự, "Bây giờ đang là bữa ăn sáng của ta."
Ngôn Hề đẩy cái đĩa qua, ý cười trong mắt lan tràn: "Ăn đi."
"Ngươi lại muốn nói ta béo, nói ta nặng..." An Chi lầm bầm nói.
"Ta không nói ngươi." Ngôn Hề nhìn nàng mỉm cười.
An Chi cầm lấy bánh mì sandwich cắn một miệng lớn: "Béo ta cũng muốn ăn!" Nàng ăn rất ngon miệng, lại nhúng lát bánh mì sandwich vào sữa chua mà ăn.
Qua mấy giây, nàng giống như có cảm giác mà ngẩng lên đầu, Ngôn Hề đang chăm chú nhìn nàng, dùng một loại ánh mắt nàng chưa từng thấy qua.
Không, nàng đã từng thấy qua, chẳng qua là bây giờ càng ôn nhu càng động nhân, mang cảm giác rất cưng chiều rất che chở.
Không giống như là bằng hữu, không giống như là thân phận lúc trước, giống như là...
Nhất thời An Chi còn chưa hoàn hồn, sữa chua vẫn còn ở bờ môi của nàng.
Ngôn Hề cong cong đôi mắt, chạm vào bên môi của nàng.
An Chi kịp lấy lại phản ứng, ngượng ngùng mà liếm liếm môi.
Ngôn Hề khụ một tiếng, nhìn đi nơi khác: "Chỉ có thể ở lại một tuần thôi sao?"
"Ân, ta đăng ký vào một khóa học ngôn ngữ, phải trả một khoản phí khác, qua mấy ngày nữa liền phải đi học, nếu đã tham gia thì phải trải qua những cuộc thi nữa."
Ngôn Hề lẳng lặng nhìn qua nàng, dường như An Chi cảm nhận được gì đó, nàng cúi mặt, nhỏ giọng nói: "Chẳng qua là năm nay, sang năm hẳn là cũng không cần đăng ký nữa..."
"Cho nên tháng bảy tháng tám có hai tháng trống đi?"
"...Có khi cũng phải tùy theo người hướng dẫn, nếu như có nhiệm vụ nghiên cứu chưa làm xong, thì nhất định phải ở lại..."
"Ân." Ngôn Hề không nói nữa, nàng cúi đầu trầm tư. An Chi không hiểu mà rất khẩn trương, nàng từng miếng từng miếng cắn bánh mì sandwich, rất nhanh liền ăn xong, sữa chua cũng đã uống xong. Chỉ là câu nói "Ngươi biến nặng" của Ngôn Hề áp lực thật sự quá lớn.
Nàng liếm liếm cái nắp sữa chua, vẫn chưa thỏa mãn.
Bánh mì sandwich nướng thật là thơm a, thật là muốn ăn thêm một miếng nữa.
An Chi liếm liếm đầu ngón tay, chợt nghe thấy tiếng Ngôn Hề cười khẽ, nàng đem sữa chua và bánh mì sandwich nướng đưa tới trước mặt An Chi.
"Ăn nhiều một chút." Ngôn Hề nhéo lên mặt nàng một chút.
An Chi chớp mắt một cái, tiếp theo Ngôn Hề nói: "Ngươi có béo nữa ta cũng có thể ôm ngươi lên được." Sau đó nàng cười rộ lên đi ra ngoài.
An Chi ngẩn người:...
Cho nên vẫn là nói nàng béo sao, An Chi dở khóc dở cười, nửa đường Ngôn Hề quay lại chớp mắt mấy cái với nàng: "Thỏ mập mạp càng đáng yêu."
An Chi:...
Cho nên là đáng yêu, nhưng đồng thời cũng vẫn béo sao?
An Chi tức giận mà cắn một miếng bánh mì sandwich, thật đáng ghét.
An Chi vốn cho rằng lần này trở về quan hệ giữa nàng và Ngôn Hề sẽ rất lúng túng, nàng vốn rất do dự, chỉ là nàng quá nhớ Ngôn Hề.
Mà mấy ngày nay, nàng cảm thấy thái độ của Ngôn Hề đối với nàng rất mập mờ, cho dù nàng chưa từng yêu đương, cũng cảm thấy rất mập mờ.
Hơn nữa đối với nàng còn tốt hơn so với trước, còn có thể trêu chọc nàng, hoặc là nói đùa giỡn với nàng?
An Chi nghĩ đến từ này liền ngại ngùng, âm thầm mỉm cười.
Nàng cũng muốn lại gần người kia một chút, nhưng lại do dự, sợ phá hư bầu không khí lúc trước của các nàng.
Cứ ngập ngừng như vậy, thời điểm nàng phải trở về trường học đã đến.
Ngôn Hề đưa nàng đến sân bay, ở sân bay người đến người đi, hai người bọn họ đều là lặng im.
"Đến nơi thì gọi điện thoại cho ta, sau đó nhắn thời khóa biểu của người cho ta." Ngôn Hề xoắn xoắn ngón tay đang đặt bên người.
"Khi ta đến nơi thì bên này đã là một hai giờ rồi." An Chi đeo ba lô, giày Converse gõ gõ trên mặt đất.
"Không sao, trễ đến đâu cũng được." Ngôn Hề đưa tay tới chỉnh lại tóc cho nàng.
"Được, vậy ta đi vào đi?" An Chi lưu luyến không rời nói, cẩn thận chuyển động bước chân.
Chân mày khóe mắt Ngôn Hề đều là nồng đậm ý cười, nàng mỉm cười vẫy vẫy tay.
An Chi quay đầu lại nhìn người kia, má lúm đồng tiền lõm sâu xuống, bỗng nhiên, nàng chạy đến, ánh mắt Ngôn Hề hơi nheo lại, lúc đang muốn hỏi nàng quên thứ gì sao, An Chi chạy đến trước mặt người kia, nhón chân lên, hai tay ôm lấy cổ của Ngôn Hề, ôm thật chặc.
Ngôn Hề ôm lại nàng, dán sát khuôn mặt vào mái tóc của nàng, bàn tay đặt trên chiếc eo nhỏ nhắn không đủ một vòng tay của nàng, nhắm mắt lại, hai người dính vào nhau thật chặt, nghe thấy khí tức của đối phương.
Tiếng thúc giục vào đăng ký vang lên một lần lại một lần.
Ngôn Hề không thể không làm người lý trí, nàng vuốt ve mái tóc của người kia, ôn nhu nói: "Được rồi, phải lên máy bay rồi, đến ký túc xá