An Chi cơ hồ là từ trên giường nhảy xuống, giầy cũng không mang, áo ngủ cũng không đổi, mở cửa ầm một tiếng. Nàng ở lầu hai, quẹo qua vài bước chính là cầu thang bước xuống lầu một.
An Chi đi chân trần lao xuống cầu thang, mở cửa, Ngôn Hề liền đứng ở ngay cửa ra vào, nàng mặc áo sơ mi trắng cùng váy dài màu đen đơn giản, áo măng tô vàng nhạt đặt ở khuỷu tay, điện thoại vẫn còn trên tay nàng.
Nàng tựa hồ bị An Chi làm cho giật mình, vừa nở nụ cười: "Nhanh như vậy?"
An Chi lớn tiếng la lên một tiếng, bổ nhào qua ôm chặt lấy nàng.
Ngôn Hề vội vàng giơ bàn tay đang cầm điện thoại ra, chiếc áo khoác treo bên cánh tay kia trượt xuống, túi xách cũng rớt xuống đất, ôm lại nàng cản lại tư thế đang nhào về phía trước của nàng.
An Chi ôm lấy cổ nàng nhảy lên, nói năng lộn xộn: "A!!! Di di! Sao ngươi lại, sao lại, bỗng nhiên liền tới đây!"
"A! Sao ngươi không nói với ta!"
"Ta thật vui vẻ nha!"
Nàng vừa nói còn vừa nhảy, má lúm đồng tiền đều là ngọt ngào vui vẻ, chưa bao giờ sự vui mừng lộ rõ trên nét mặt như vậy.
Ngôn Hề không thể không để điện thoại trở về trong túi quần. Dùng hai tay ôm nàng, bởi vì nàng kinh hỉ mà cũng bật cười: "Trời ơi, ngươi..."
"What the hell?" Ở lầu một có người bạn da đen ló ra, một đầu rối bù lộn xộn: "Ann!"
"Làm ồn đến người ta," Ngôn Hề nói khẽ, An Chi quay đầu lại hướng hắn cười: "Sorry!"
Người bạn da đen nhìn thấy hai người bọn họ ôm lấy nhau có chút mơ hồ, xoa đầu nhún nhún vai liền đi vào: "Wow, girls are crazy..."
An Chi không để ý tới hắn, nàng ôm lấy Ngôn Hề không buông, "Di di, di di."
Ngôn Hề cười: "Được rồi được rồi, ta ở đây," Nàng nhìn xuống, An Chi đi chân trần, trên người cũng chỉ là quần áo ngủ hơi mỏng, "Nhanh chóng trở về phòng đi."
An Chi buông nàng ra, cười tủm tỉm.
"Ân," An Chi ôm lấy túi xách của Ngôn Hề, cầm lấy áo khoác của nàng, lôi kéo nàng lên lầu.
Môi trường trong ký túc xá của An Chi không tệ, lối vào ở hai bên, một bên là phòng bếp, một bên là phòng vệ sinh, phòng khách. Nàng tìm được một cái ghế sofa màu xám ba chỗ ngồi, bàn và giá sách, phía trước phòng khách là một cái ban công nhỏ.
Phòng ngủ cũng rất đơn giản, chỉ có một giường lớn, drap giường cùng gối đầu màu trắng.
Ngôn Hề gật đầu, coi như thoả mãn, ít tầng, an toàn, yên tĩnh.
"Chính là quá mắc..." An Chi nói lầm bầm, "Ta chỉ có một đôi dép lê, ngươi mang của ta đi."
An Chi lôi kéo nàng ngồi xuống sofa, đưa dép lê cho nàng, đi vào phòng bếp rót ly nước cho nàng, bỗng nhiên kinh hô: "Ta còn chưa có đánh răng rửa mặt."
Lại chạy vào phòng vệ sinh.
Trong mắt Ngôn Hề đều là ý cười, nàng uống một hớp nước, tựa trên ghế sofa, thời gian bay dài làm cho nàng hơi mệt một chút, nàng thở ra, nhắm mắt lại.
Một loạt tiếng bước chân, ghế sofa lún xuống, Ngôn Hề mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt của An Chi, nàng hơi ẩm ướt, gương mặt tươi mát thanh tú giống như cánh sen thấm những giọt nước mưa.
Cảnh đẹp ý vui, làm trái tim nàng vui vẻ.
"Mệt không? Có muốn ngủ một chút không, ngươi có đói bụng không? Đúng rồi, ta đi làm bữa sáng..."
Ngôn Hề còn chưa kịp nói gì, An Chi lại chạy vào phòng bếp rồi.
Ngôn Hề che miệng cười cười.
"Không cần làm phần của ta, ở trên máy bay ta đã ăn rồi." Nàng cất giọng nói.
"Được rồi." An Chi trả lời nàng.
Hơn 10 phút sau, nàng bưng chén cùng muỗng cho người kia: "Hạnh nhân sữa dừa, ta có bỏ thêm hạt Chia, quả hạch và ít xoài, hẳn là không khó ăn đâu."
Ngôn Hề cười thật sâu mà nhìn qua nàng, cầm lấy cái chén, tay kia nhịn không được sờ lên gương mặt nàng, "Vậy ngươi ăn cái gì?"
"Ân, không sao, ta đã nướng bánh mì sandwich rồi, lại đi chiên chân giò hun khói." An Chi cười với nàng, lại chạy về phòng bếp.
Bé thỏ con này ...
Từ khi nàng bước vào liền nhảy tới nhảy lui không ngừng.
Nàng múc một muỗng cho vào trong miệng, vị hơi lạnh, nàng thích ăn xoài, nàng vốn cảm thấy không có khẩu vị, bây giờ từng miếng từng miếng rất dễ dàng liền ăn hết sạch.
"Đây là Chia Seed sao?"
"Ân, rất tốt cho thân thể," An Chi bưng chén đĩa đi ra, cắn bánh mì sandwich, "Chính là trước khi ăn phải ngâm cho nở ra."
Ngôn Hề gật gật đầu: "Không khó ăn."
"Cũng không phải là ngon." An Chi không có bàn ăn, đặt khay ở trên bàn con, nàng uống một ngụm sữa tươi.
"Sáng nay phải đi phòng thí nghiệm sao?" Ngôn Hề đặt cái chén ở trên bàn con.
"A..." An Chi quệt miệng.
"Không sao, ngươi đi đi." Ngôn Hề trấn an nói.
An Chi phồng mặt lên, đôi mắt trở nên lóe sáng: "Ta chỉ đi buổi sáng, buổi chiều ta sẽ trở về."
"Được." Ngôn Hề nhìn chằm chằm vào nàng, quả thực không có biện pháp chuyển ánh mắt đi.
"Vậy ngươi ở đây nghỉ ngơi một chút, chờ ngươi tỉnh lại ta sẽ trở về rồi."
"Được." Ngôn Hề hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của An Chi, An Chi nói với nàng một lát liền đi vào phòng thay quần áo, sau đó lại lấy chìa khóa dự phòng đưa cho nàng.
"A, trễ rồi, ta phải đi thôi."
Ngôn Hề chỉ ngồi trên sofa, nhìn nàng xẹt tới xẹt lui, cuối cùng ngậm nửa miếng bánh mì sandwich đi ra cửa.
Ngôn Hề chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc, có chút thất lạc không nói ra được: Lúc này sẽ không có...
Đúng lúc này, cánh cửa bật mở ra, An Chi kích động chạy vào, thân thể mềm mại và cánh tay của nàng tới gần Ngôn Hề, ôm lấy người kia thật chặt, đôi má hương mềm cọ cọ vào người kia: "Rất nhanh ta liền trở về, ta thật sự bị muộn mất rồi..."
Ngôn Hề còn chưa kịp phản ứng, nàng lại đông đông đông mà chạy ra ngoài rồi.
Ngôn Hề khựng lại hai giây, nhịn không được cong khóe môi lên.
Lúc An Chi đến phòng thí nghiệm, Ngôn Hề rửa cái chén ăn sáng, đi một vòng quanh ký túc xá của An Chi. Trên máy bay nàng vốn đã ngủ một giấc, nhưng ở trong phòng ngủ của An Chi, trong chiếc chăn có mùi hương của người kia, Ngôn Hề từ từ ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi nàng tỉnh dậy đã là một giờ chiều rồi, An Chi đã trở về rồi.
Nàng rời giường, cùng An Chi đi ra ngoài ăn tôm hùm, tản bộ trong sân trường Harvard. Kiến trúc của Đại học Harvard giống như từng tòa thành, sắp tới chạng vạng, ánh nắng chiều diễm lệ như một bức họa bột phấn.
"Ngày mai chúng ta có thể đi vào nội thành," An Chi rất hưng phấn mà lên kế hoạch.
Ngôn Hề nhìn nàng cười: "Buổi chiều cuối tuần ta liền phải trở về rồi."
"Ân..." An Chi cúi đầu.
Ngôn Hề tới gần nàng, nắm lấy bàn tay của nàng, từ cổ tay của nàng trượt vào lòng bàn tay nàng, sau đó mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Các nàng chưa bao giờ nắm tay giống như vậy.
An Chi nhìn sườn mặt của Ngôn Hề, đôi má ửng đỏ lên.
Buổi tối đầu thu, hai người bọn họ chen mình trong chiếc chăn mỏng, Ngôn Hề chỉ có thể mặc quần áo của An Chi, An Chi không ngừng nói chuyện với nàng, về việc học, về ký túc xá, về sự khác biệt văn hóa, dường như muốn đem toàn bộ những chủ đề lúc trước đều bổ sung vào.
Ngôn Hề lẳng lặng nhìn qua nàng, mang theo ý cười mà lắng nghe.
Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, rất nhanh liền đến thời gian ngủ theo đồng hồ sinh học của nàng, nhưng mà An Chi cố gắng không ngủ, nàng không nỡ bỏ qua khoảng thời gian ở chung quý giá này.
Sau cùng Ngôn Hề không thể không ôm lấy nàng, vuốt mái tóc của nàng: "Được rồi, nên ngủ thôi."
"Nhưng mà..." An Chi cố gắng mở to đôi mắt, nhưng mà mí mắt lại muốn xụp xuống.
"Suỵt, hảo hảo ngủ đi, ngày mai ngươi thức dậy, ta vẫn còn ở đây."
An Chi ngẩng đầu nhìn về phía Ngôn Hề, đôi mắt nàng mông lung, ánh mắt nhìn qua rất mềm mại, "Di di..."
"Ân..."
Lúc hai người cùng không lên tiếng căn phòng dường như thu nhỏ lại, thu nhỏ vào trong chăn. Thế giới dường như cũng thu nhỏ lại, trở nên vô hình