Trần Mộ Tề thật sự dẫn An Chi tới một quán ăn gia truyền, ăn rất ngon, rất nhiều thức ăn An Chi cũng chưa từng nhìn thấy. Trần Mộ Tề cũng không ăn bao nhiêu, vừa ngồi bên cạnh cười ha ha nhìn nàng ăn, vừa giới thiệu cho nàng nguyên liệu của món ăn này, đó là món ăn cần có bao nhiêu kỹ thuật để cắt thành, được hầm trong bao lâu mới hoàn thành.
An Chi khó hiểu mà hỏi: "Không phải là thức ăn gia truyền sao? Vậy khẳng định có rất nhiều người ngoài không thể biết bí quyết, làm sao ngươi biết được?"
Nàng vẫn không biết nên xưng hô với Trần Mộ Tề như thế nào, thoáng cái "Ngài" thoáng cái "Ngươi".
Ấn tượng ban đầu gặp mặt là một người trẻ tuổi không thích trẻ em và thiếu kiên nhẫn.
Khi nàng hơn mười mấy tuổi gặp lại hắn là một bộ dạng chìm đắng trong tình yêu, không thể khống chế được tâm tư của mình và không quan tâm đến nàng.
Còn có một thời gian, vợ trước của hắn, Từ nữ sĩ, phản bội hắn còn kiện ngược lại hắn, sau khi ly hôn lấy đi phân nửa gia sản của hắn , bộ dáng hắn chán chường râu ria xồm xàm.
Nàng đều có ấn tượng.
Nhưng mà đại thúc râu dài anh tuấn nho nhã "Nữ nhi khống" trước mắt này, vẫn là quá xa lạ.
"Ăn nhiều rồi, đương nhiên là biết một chút." Trần Mộ Tề cười haha nói, đánh giá nàng, tán thưởng: "Thật sự là nữ nhi mười tám liên thay đổi, ngươi bây giờ lớn lên thật xinh đẹp, khí hậu nước ngoài vẫn là rất tốt."
An Chi không quá thích ứng loại giọng điệu trưởng bối "Vui mừng yêu thương " này của hắn: "...Cũng, xem như không tệ," Nàng dừng lại, nghĩ đến lời Ngôn Hề đã nói, trái lại giống như đang làm nũng mà nói: "Ta trở nên béo lên rồi phải không?"
"Không có không có, ta còn cảm thấy ngươi quá gầy!" Trần Mộ Tề thẳng thừng lắc đầu, từ khi An Chi trúng tuyển vào Đại học Bách khoa, hắn cảm thấy phi thường vui mừng hưng phấn. Thời niên thiếu chuyện học hành của hắn gặp nhiều trắc trở, trong lòng thích nhất là loại người học giỏi, lúc trước lần đầu tiên bị Đào Trân Trân hấp dẫn, chính là khí chất cao ngạo trên người nàng mà một người học tập rất tốt mới có được.
Đợi đến lúc An Chi vào Đại học Harvard, Trần Mộ Tề giống như là "Phạm Tiến trúng cử", đây là hình dung hắn có thể nghĩ đến. Cộng thêm hắn bị lừa dối khó khăn trong chuyện tình cảm, ngược lại cảm thấy tất cả nữ nhân trên thế gian này, chỉ có nữ nhi của hắn là đáng tin đáng yêu, cho nên quyết chí làm một người cha hiền.
"Đợi chút nữa cơm nước xong xuôi, chúng ta đi đến khu mua sắm."
"Làm cái gì?"
Trần Mộ Tề nói: "Cuối năm rồi, chúng ta đi chọn ít đồ đưa tới Ngôn gia, bọn họ chiếu cố ngươi lâu như vậy, mua chút đồ tết để bày tỏ tâm ý."
An Chi nhìn hắn, chỉ có thể gật gật đầu.
Nàng cụp mắt xuống ăn thức ăn, trong lòng không nói nên lời là có cảm giác gì.
Cơm nước xong xuôi, lúc Trần Mộ Tề đi tính tiền, nàng tranh thủ nhắn tin giọng nói cho Ngôn Hề.
Tối hôm qua đến giờ đi ngủ, Ngôn Hề cũng không thể trả lời. An Chi cũng không truy vấn nàng, nội tâm nàng đang cười, di di của nàng còn đang rất xấu hổ.
Điểm ấy lúc trước là không có phát hiện, bây giờ các nàng là người yêu nha, có những khía cạnh chì người yêu mới nhìn thấy được.
Người yêu.
Thật là một từ ngữ khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.
Cùng thời gian, Ngôn Hề ở bên ngoài tranh thủ làm tóc, người làm tóc cho nàng có lịch trình tương đối chặt chẽ, chỉ có thể hẹn đến vào khoảng thời gian này.
Nàng xem tin nhắn giọng nói: "Đang ở khu mua sắm với lão Trần, lát nữa còn đến phòng trưng bày của hắn."
Khóe môi nàng hiện lên ý cười, trả lời: "Lão Trần?"
"Ân. Tạm thời ta không gọi hắn là ba được, chỉ có thể xưng hô với hắn như vậy."
"Ân, thật đáng yêu. Buổi chiều ta ghi hình rất muộn, ngươi không cần phải bận tâm đến ta, hảo hảo vui chơi."
An Chi cũng không trả lời, hẳn là vào trong khu mua sắm rồi. Ngôn Hề hé miệng cười cười, giương mắt đối mặt với nhà tạo mẫu tóc trong gương.
Nhà tạo mẫu tóc vừa sấy tóc cho nàng vừa cười nói chuyện phiếm với nàng: "Gần đây khí sắc của ngươi rất tốt, làn da cũng sáng lên, có chuyện tốt gì sao?"
Ngôn Hề cười sờ sờ gương mặt của mình: "Có sao?"
"Đúng vậy a, quá rõ ràng, tục ngữ có câu 'nhân phùng hỉ sự tinh thần sảng'*, cho nên ta mới bát quái một chút. Nói yêu đương rồi sao?"
(*Con người gặp chuyện tốt tinh thần liền sảng khoái dễ chịu)
Ngôn Hề nhìn bản thân trong giương, con ngươi thanh tịnh sáng ngời, da thịt có chút trơn láng như phát sáng, trạng thái quả thật không tệ, nàng mỉm cười không nói.
Lúc này, An Chi trả lời nàng: "Đáng yêu sao? Vậy về sau ta gọi ngươi là lão Ngôn được không?"
Ngôn Hề khựng lại.
"Không được, không thể gọi như vậy, ta còn nhỏ hơn lão Trần mấy tuổi a." Ngôn Hề gõ lên màn hình điện thoại trong tay.
An Chi trả lời nàng bằng một khuôn mặt tươi cười lè lưỡi, "Hơi hơi thôi."
Ngôn Hề buồn bực mà bật cười.
An Chi lại trả lời: "Đã biết rồi, không gọi không gọi, Ngôn Tiểu Ngũ."
Chẳng qua là mấy chữ đơn giản, nhưng mà dường như Ngôn Hề có thể nhìn thấy dáng tươi cười mang theo má lúm đồng tiền của nàng tràn ra, còn có giọng nói mềm mại dí dỏm của nàng.
Một chút ý nóng nhẹ lướt qua đôi má Ngôn Hề.
Nghĩ đến hình ảnh tối hôm qua, trên mặt càng nóng lên, trái tim mềm nhũn.
Đánh chữ: "Buổi chiều ta ghi hình rất muộn, cơm chiều ngươi ăn cùng lão