Đêm đông, Ngôn Hề về muộn. An Chi cũng không có ở trong phòng khách, ánh đèn dịu dàng màu vàng cam từ trong phòng ngủ lẳng lặng tràn ra.
Ngôn Hề cởi áo khoác màu be ra, bên trong là áo khoác âu phục kẻ ô vuông và váy dài. Mùa đông, nàng không thích mặc áo khoác dày, thường xuyên rèn luyện nên cũng không quá sợ lạnh, bình thường hay dùng style layering này, nói chung là không dùng quần áo màu sắc sặc sỡ, phần lớn là màu sắc trang nhã. Chẳng qua là khăn quàng cổ, túi xách phối hợp, màu son sẽ dùng màu sắc tươi sáng để bổ sung. Mấy cô bé trong đài luôn khen phong cách thời trang của nàng rất đẹp, học tập theo nàng, nhưng mà luôn thiếu đi một chút khí chất, mặc không ra hương vị giống như vậy.
Ngôn Hề cười nói những người trẻ tuồi mặc đồ sáng một chút liền rất đẹp, lại bị trêu ghẹo nói bây giờ Ngôn tỷ tỷ cũng còn rất trẻ trung.
Dưới ngọn đèn nhỏ lờ mờ trong phòng khách, Ngôn Hề đi đi lại lại, dáng người yểu điệu thon dài, dáng người thẳng tắp đoan chính thanh nhã, đây là phong tình đặc biệt mà tuổi tác và khí chất của bản thân mang đến.
An Chi nằm trên giường cuộn mình trong chăn đọc sách.
"Đọc sách sao không mở đèn sáng một chút?" Ngôn Hề cầm áo khoác dài thuận tay đặt ở trên ghế sa lon bên cạnh, nhìn kỹ mới phát hiện An Chi vốn không có đọc sách, nàng chỉ dựa người trên con gấu bông thỏ, điện thoại đặt ở bên cạnh quyển sách.
Nghe thấy thanh âm của Ngôn Hề, đầu của nàng từ trong chăn lộ ra, một đôi mắt như linh tinh nhìn về phía Ngôn Hề, ngồi dậy, cong cong môi lên, duỗi tay ra như muốn ôm hướng về phía Ngôn Hề.
Ngôn Hề nhẹ nhẹ nở nụ cười, ngồi xuống, cầm lấy con gấu bông thỏ đang trượt xuống, đặt nó sang một bên.
An Chi cọ tới gần ôm lấy nàng, có chút ủy khuất mà làm nũng: "Ngươi cũng về quá trễ a!"
"Ngày mai sẽ được nghỉ, hôm nay ghi hình bổ sung cho chương trình một chút." Ý cười trong mắt Ngôn Hề mềm nhu, sờ lên đầu của nàng.
An Chi lặng yên dựa vào người nàng, bờ môi vẫn đang cong lên, rầu rĩ nói: "Hôm nay ta nói với lão Trần ta thích nữ sinh."
Ngôn Hề cũng không bất ngờ, nhẹ nhàng mà "Ân" tiếng.
Vừa rồi lúc nàng ở trong đài đang bận rộn ghi hình, Trần Mộ Tề gọi cho nàng rất nhiều cuộc điện thoại, vừa nghe máy lão Trần liền quang quác quang quác: "Ngôn Hề a, ngươi ngươi ngươi biết chuyện An Chi yêu thích nữ sinh sao? Nàng nói với ta nàng đang quen bạn gái. Trời đất ơi, chuyện này làm sao bây giờ a?"
Ngôn Hề: "..." Nàng muốn mở miệng nói cái gì đó, Trần Mộ Tề vốn không cho nàng cơ hội: "Không phải ta kỳ thị, ta chỉ là không hiểu được, An Chi nhìn cũng không giống a, ta có biết một vài nghệ thuật gia cũng như vậy, nhưng mà các nàng liền tương đối cá tính, một bộ dạng lạnh lùng không quan tâm người khác, nhưng mà An Chi không phải a, này làm sao bây giờ?"
"Người đang yêu đương với nàng là một nữ sinh như thế nào a? Xem ra An Chi rất thích người đó, ngươi biết là ai không?"
Ngôn Hề chậm rãi thở ra một hơi: "Kỳ thật ta..."
"Ai, ngươi nói đứa nhỏ này, đứa nhỏ này thật sự là làm cho người ta bận tâm, vạn nhất là nữ nhân ngoại quốc thì làm sao bây giờ? Người ta lừa gạt nàng thì làm sao bây giờ, ôi buồn chết ta rồi buồn chết ta rồi..."
Hắn nghe ra có vẻ đang tâm phiền ý loạn, bởi vì Ngôn Hề còn đang phải làm việc nên không có cách nào nói chuyện tỉ mỉ với hắn, hắn oán giận vài câu liền cúp điện thoại.
"Bỗng nhiên ngươi nói với hắn chuyện này, hắn còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý chút nào." Ngôn Hề nói.
An Chi ngước mắt u oán nhìn nàng hai giây, "Nhưng mà ta thật sự có...Bạn gái nha...Ta cũng không có gì phải giấu giếm."
Ngôn Hề sửng sốt một chút, cảm thấy An Chi tựa hồ là thật sự bị ủy khuất. Nhất thời nàng không có cân nhắc đến tâm tư của An Chi, chẳng qua là ôm lấy An Chi trước dỗ dành nói: "Không phải ta nói ngươi có cái gì cần phải giấu giếm..."
"Ngay lúc đó lão Trần liền hỏng mất, lúc đi ra cũng phải đỡ lấy cánh cửa."
Giọng nói An Chi trầm thấp mà ảm đạm, "Ngươi nói xem hắn có thể bởi vì ta yêu thích nữ sinh mà lại không muốn nhận ta hay không? Khi còn nhỏ hắn ghét bỏ ta phiền phức, đem ta ném cho người giúp việc trong nhà hắn, nếu không phải là ta coi như cũng không quá tệ, còn có thể học hành tốt, hắn cảm thấy ta còn có thể cho hắn chút thể diện, nếu không chắc có lẽ hắn sẽ không nhận ta đi..."
An Chi nói nói đôi mắt liền đỏ lên, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống.
So sánh với Đào Trân Trân, những năm này Trần Mộ Tề vẫn luôn liên lạc với nàng, cũng coi như là quan tâm đến nàng, nếu nói An Chi không cảm động thì chính là nói dối.
Không nói ra thì không biết, thì ra nhiều năm như vậy trong nội tâm nàng vẫn là chờ mong có thể có một trưởng bối để nàng dựa vào. Hơn nữa bây giờ quan hệ của nàng và Ngôn Hề bất đồng, nói thật ra, nàng thật sự không có cảm giác an toàn, được hay mất tất cả đều là xoay quanh Ngôn Hề.
Có đôi khi, ngươi một mình dũng cảm bắt đầu một đoạn tình yêu, không phải sự khó khăn ban đầu làm cho ngươi sợ hãi, mà là lúc ngươi bắt đầu có chút thu hoạch.
Chỉ là nàng nói không nên lời sự bất an này của nàng, Ngôn Hề đã có rất nhiều băn khoăn, nàng không thể lại mang đến áp lực cho Ngôn Hề. Cho tới bây giờ Ngôn Hề chưa từng cùng một chỗ với nữ sinh, nàng lại nhỏ hơn Ngôn Hề nhiều như vậy, không thể cho Ngôn Hề được gì cả, không chừng đến một lúc nào đó Ngôn Hề liền hối hận, sau đó chính mình sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng.
Trong nháy mắt rất nhiều tâm tình tiêu cực tràn ngập trong nội tâm của nàng, An Chi càng khóc càng lợi hại.
Ngôn Hề bị An Chi khóc đến chân tay luống cuống, trực giác nói cho nàng biết nàng đã bỏ qua xem nhẹ chuyện gì đó, nhưng mà nhất thời lại không biết đó là chuyện gì, chỉ có thể ôm lấy An Chi, nhẹ giọng dỗ dành An Chi: "Được rồi, Đào Đào...Đừng khóc."
"Trước tiên ngươi đừng tự mình dọa mình, cho dù hắn không chấp nhận thì còn có ta, ta ở bên cạnh ngươi."
An Chi nức nở nói: "Ta không biết, là ta quấn chặt lấy ngươi nên người mới cùng một chỗ với ta..."
Thân thể Ngôn Hề cứng đờ, nhìn An Chi khóc đến cái mũi cũng đỏ lên, tiếng nói cũng khàn khàn, đau lòng mà ôm lấy nàng, vuốt ve tóc mềm của nàng, An Chi giống như con mèo con cọ cọ vào người Ngôn Hề, chậm rãi trở nên dịu lại.
Ngôn Hề chờ đợi nàng phát tiết xong, chớp chớp hàng mi, nhẹ giọng dịu dàng nói: "Ta cũng không phải là bởi vì ngươi quấn chặt lấy ta nên mới cùng một chỗ với ngươi, nói như vậy đối với ngươi không công bằng," Dừng một chút, Ngôn Hề nói tiếp, "Cũng là đối với ta không công bằng..."
Nàng nâng gương mặt An Chi lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt đi giọt nước mắt còn sót lại của An Chi, "Sau này không cho phép nói như vậy."
An Chi khóc thút thít hai tiếng, lông mi ướt át, nhìn Ngôn Hề, Ngôn Hề ôm lấy nàng, cất giọng dịu dàng: "Chuyện ngươi lo lắng vĩnh viễn sẽ không xảy ra, ta cam đoan với ngươi."
An Chi ngơ ngẩn, nụ hôn của Ngôn Hề liền rơi xuống, nàng nhẹ nhàng mút hôn bờ môi An Chi, thân mật hôn lên gương mặt của An Chi.
An Chi ngửi ngửi mùi hương đặc biệt trên người Ngôn Hề, nhắm mắt lại vùi vào trong ngực của nàng tiếp nhận nụ hôn của nàng, sự an ủi dịu dàng của nàng.
Qua một hồi lâu tâm tình trong lòng nàng mới bình tĩnh trở lại, lúc này mới cảm thấy mình nói chuyện hơi quá rồi, lúng ta lúng túng nói xin lỗi: "Thực xin lỗi..."