Trong không khí đều là khí tức ẩm ướt sau khi triền miên, đệm chăn thấp thoáng ôm lấy đầu vai hương mềm như tơ lụa satin, đôi má trắng nõn của An Chi tựa vào Ngôn Hề, hai người đều thấm một lớp mồ hôi mỏng.
An Chi nhẹ nhàng mà hôn lên đôi má Ngôn Hề một chút, thấp giọng hỏi nàng: "Ta giúp ngươi lau một chút..."
Dưới ánh đèn màu cam hàng mi khép lại của Ngôn Hề hơi hơi rung rung, mở ra, đáy mắt tràn ra hào quang, nàng thì thầm nói: "Không cần, ta đi tắm..."
Chăn dịch chuyển, Ngôn Hề xuống giường, cánh tay mảnh mai nửa vòng lại ôm lấy chính mình, làn da trắng mịn như xà bông, thân thể yểu điệu tinh tế theo hô hấp mà phập phồng, trước ngực nàng còn có một chút dấu vết do An Chi lưu lại, càng thêm câu hồn phách người.
Vừa tiếp xúc với ánh mắt chăm chú của An Chi, nàng sững sờ, An Chi cũng đỏ mặt cụp ánh mắt xuống.
Ngôn Hề nhặt áo sơmi trắng dưới giường lên che phủ chính mình, hơi cắn bờ môi đỏ bừng, chuyển động đôi chân dài trần trụi, đi đến phòng tắm.
Đợi nàng đi vào An Chi che lại khuôn mặt đang nóng lên, sờ soạng tìm được váy ngủ của mình, mặc vào, đứng lên thay drap giường, nhặt gối ôm và gấu bông thỏ đã cùng nhau rơi xuống tấm thảm trên mặt đất lên.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.
Vách kính trong phòng tắm sẽ tiết lộ thân hình của nàng, nàng kiễng mắt cá chân duyên dáng, vuốt vuốt mái tóc đã bị vòi nước làm cho ướt đẫm.
An Chi vừa tưởng tượng ra liền ngượng ngùng, cảm giác mình rất sắc tình. Nàng lại không được tự nhiên, đi đến tủ quần áo cầm lấy một cái váy ngủ khác, đi đến phòng tắm trong phòng khách, dòng nước mềm mại ôm lấy thân thể của nàng, giống như là cảm giác thân cận da thịt, đôi má An Chi lại càng đỏ ửng.
Tắm rửa xong bước vào phòng, leo lên giường.
Từ khi An Chi leo lên giường nhịp tim của Ngôn Hề liền không thể khống chế được mà đập nhanh hơn. Thân thể mềm mại của thiếu nữ đến gần nàng, trong chăn tràn đầy hơi thở hương ngọt của An Chi, còn có hương sữa tắm nhàn nhạt.
Vốn khi ở trong phòng tắm đã điều chỉnh xong nhịp tim rối loạn.
Hình ảnh hai người kiều diễm quấn giao vừa rồi giống như một cảnh phim điện ảnh cứ phát đi phát lại trong đầu óc nàng.
Đôi môi An Chi hôn lên thân thể của nàng ôn nhu như vậy, rõ ràng một chút kỹ xảo cũng không có, rõ ràng kiến thức của người kia chỉ là nửa vời, nhưng mà thân thể của nàng không tự chủ được mà phản ứng lại. Ngôn Hề khép đôi mắt lại, vẫn còn đang chìm trong tâm tình ngượng ngùng nan giải.
Bỗng nhiên An Chi chuyển động, lông mi Ngôn Hề cũng động đậy theo, nhưng không có mở ra.
An Chi giống như nhớ đến chuyện gì đó, nhìn nhìn nàng, tựa hồ cho rằng nàng đã ngủ rồi. Động tác nhẹ nhàng bước xuống giường, đi ra cửa.
Trong lòng Ngôn Hề nghi hoặc, lại có chút cảm giác nói không nên lời, giống như là bỗng nhiên trống rỗng, nàng theo bản năng mà sờ lên ngực, cảm giác nhiệt độ từ đôi môi An Chi vẫn ở đó...
Qua một lát sau, An Chi quay lại, nàng lần nữa leo lên giường, tiến sát lại ôm lấy Ngôn Hề. Trái tim Ngôn Hề lập tức trở nên ấm áp mềm mại, thấp giọng hỏi: "Đi ra làm gì vậy?"
"Ân...Ta còn tưởng rằng ngươi đã ngủ rồi," An Chi mềm mại nhỏ giọng nói: "Vừa rồi ta đi nấu cháo, được rồi, sáng mai rời giường liền có thể ăn."
Đúng rồi, ngày mai phải về lão trạch chụp ảnh gia đình.
Nói xong, An Chi tiến đến gần sát gương mặt của nàng, hôn nàng một chút, "Mau ngủ đi."
Gương mặt của thiếu nữ dưới ánh đèn lờ mờ đặc biệt dịu dàng đáng yêu, trong bầu không khí dịu dàng thắm thiết này Ngôn Hề nhắm mắt lại, tứ chi bách hải dường như có một dòng thủy triều ấm áp dũng mãnh kéo tới, nàng dựa vào lòng thiếu nữ ngủ thiếp đi.
Hôm sau Ngôn Hề và An Chi trở về lão trạch mới phát hiện các nàng là người đến trễ nhất.
Ngôn Dĩ Đông được điều về Bội thành đã nhiều năm rồi, mấy năm nay thành tích của hắn không tệ, đã đạt được vị trí thứ hai, bộ dạng khi ở nhà đối với bọn đệ đệ và Đại Bàn Tiểu Bàn vẫn là bất cẩu ngôn tiếu, chỉ là đối với con gái dịu dàng hơn rất nhiều, thật lâu rồi An Chi không có gặp hắn, được hắn gọi đến bên cạnh hỏi thăm.
Ngôn Dĩ Đông lớn hơn Ngôn Hề mười tuổi, đặc biệt sủng Ngôn Hề, hơn nữa có địa vị rất nặng trong nội tâm Ngôn Hề, khi đối mặt với hắn An Chi luôn có chút ít chột dạ.
Ngôn Dĩ Đông tướng mạo anh vĩ, người lại cao to, địa vị cao nên khí chất càng có một loại không giận mà uy, từ nhỏ liền đối với nàng rất tốt, tuy rằng không hay trò chuyện với nàng, chỉ là vẫn luôn rất quan tâm nàng.
An Chi càng không dám tiếp xúc ánh mắt với hắn.
Tiêu Vũ Đồng đi đến nói: "Được rồi được rồi, xem bộ dạng hung dữ của ngươi, làm An Chi cũng sợ rồi."
Ngôn Dĩ Đông đụng phải lão bà liền sẽ hết cách: "...Ta hung dữ lúc nào?"
"Bộ dạng lúc nào cũng hung dữ, An Chi, lên lầu mời Thái gia gia cùng Thái nãi nãi xuống đây đi, chúng ta chuẩn bị chụp ảnh."
"Ân," An Chi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng chạy đến lầu hai đi tới gian phòng của Ngôn gia gia và Ngôn nãi nãi.
Vừa đến cửa nàng liền nghe thấy thanh âm của Ngôn Hề: "Ông nội bà nội, con đã tìm được người muốn cùng chung sống cả đời, xin ông nội bà nội ủng hộ cho con."
Trong nháy mắt trái tim An Chi dường như ngừng đập.
Ngôn gia gia và Ngôn nãi nãi vui vẻ cười, hỏi nàng: "Đây không phải là chuyện rất tốt sao? Đối phương là ai, có thể tin được không?"
Ngôn Hề nói: "...Nhỏ hơn con một chút, rất đáng yêu."
"Ân? Lúc nào đưa đến cho ông nội bà nội xem một cái?"
"...Kỳ thật..."
Thanh âm của Ngôn Hề dừng một chút, lại mở miệng nói: "Nhưng thật ra là..."
An Chi nhịn không được đẩy cửa đi vào, trước hô lên một tiếng: "Di di!"
Ánh mắt ba người trong phòng đồng loạt hướng về phía nàng.
Ánh mắt Ngôn gia gia Ngôn nãi nãi mang theo ý cười tủm tỉm.
Ngôn Hề vốn là giật mình, đáy mắt có sự ngượng ngùng chợt lóe lên, sau đó có chút bất đắc dĩ lại dịu dàng nhìn qua nàng.
Hai người nhu tình mà đối mặt với nhau, An Chi nhẹ nhàng khẽ lắc đầu.
Ngôn gia gia cười khẽ hỏi: "An Chi, làm sao vậy?"
An Chi mới hoàn hồn lại, ngượng ngùng nói: "Thái gia gia, Thái nãi nãi, đại mợ nói con mời mọi người xuống...Chụp ảnh."
Ngôn gia gia nắm tay Ngôn nãi nãi đứng lên, hôm nay hai người đều rất có tinh thần, Ngôn gia gia mặc một bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn thẳng thóm, chải tóc gọn gàng.
Ngôn nãi nãi mặc một bộ sườn xám màu đỏ sậm, bên ngoài khoác một tấm khăn choàng trên vai, còn dùng thêm son môi. Hai vị lão nhân thẳng tắp đứng cạnh nhau, tuy rằng mái tóc bạc trắng, khẽ cười, thời gian chung sống dài lâu làm cho trên khuôn mặt của họ có nét hiền lành hòa ái tương đồng nhau.
Ngôn nãi nãi đưa tay về phía An Chi, An Chi rất tự nhiên đi tới đỡ lấy bà.
Ngôn gia gia cười nói: "Hôm nay chụp ảnh trước đi, chờ Tiểu Ngũ chuẩn bị tốt lại nói với chúng ta về người mà nàng yêu thích."
"Đúng vậy, ta cũng rất muốn gặp người mà Tiểu Ngũ khen là đáng yêu." Ngôn nãi nãi cũng cười nói.
Hai vị lão nhân nói qua nói lại, nói đến làm cho hai người bên cạnh cũng có chút đỏ mặt.
Nơi chụp ảnh là đình viện ở dưới lầu, hôm nay thời tiết rất tốt, vào đông ánh mặt trời khoác lên thân người một cảm giác ấm