Đầu năm thoáng một cái đã trôi qua, sắp đến ngày đầu tiên khai giảng của học kỳ 2.
Trước đây Ngôn Hề đi làm đều ở lại khu nhà của đài truyền hình, nàng ngủ rất muộn, thường xuyên tăng ca, cho nên buổi sáng cũng thức dậy muộn.
A di Ngôn Dĩ Đông mời giúp nàng là giữa trưa mới đến làm, cho nên buổi sáng là nàng đưa An Chi đi, giữa trưa và buổi chiều tan học là a di đưa đón.
Hôm nay là ngày đầu tiên An Chi đến trường tiểu học, nàng đã đặt đồng hồ báo thức, mới có thể tỉnh dậy. Tỉnh dậy thì thấy An Chi đã mặc xong đồng phục, vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi ở lầu một đợi nàng.
Phòng ở của Ngôn Hề là tiểu biệt thự có ba tầng, nằm trong khu nhà liền kề, còn có cái sân nhỏ. Lầu một là phòng khách lớn, phòng bếp cùng nhà ăn, cùng với một phòng dành cho khách lớn.
Bậc thang uốn lượn tiến lên lầu hai, hai mặt phòng khách là những giá sách cao đóng vào tường, trên đó chất đầy những quyển sách, thậm chí còn có khung thang nhỏ, hình thức như một phòng nghiên cứu. Sàn gỗ trải thảm, các loại gối đệm khác nhau. Một cái máy tính để bàn ở trong góc, mặt khác là cửa sổ sát đất cùng ban công rộng lớn.
Hai phòng ngủ đối diện nhau, có một phòng vệ sinh.
Ba tầng còn có một phòng dành cho khách khác, còn có sân thượng lộ thiên.
Tầng này trong tiểu biệt thự là do Ngôn ba ba tự mình thiết kế, giám sát lắp đặt thiết bị. Vị trí địa lý rất tốt, trong tiểu khu hệ số an toàn rất cao. Đi khoảng mười lăm phút là đến trường tiểu học, đi nữa tiếng còn có hai trường trung học. Môi trường yên tĩnh, cây xanh bao phủ khắp nơi. Cũng không cách quá xa khu vực mua sắm lớn. Vốn định lúc Ngôn Hề lên tiểu học, cả nhà sẽ chuyển tới đây. Sau đó lại xảy ra chuyện bất hạnh ngoài ý muốn, bọn nhỏ của Ngôn gia trở về sống ở lão trạch, phòng ở này cũng liền để đó không dùng tới.
Lúc mua phòng ở này cha mẹ Ngôn gia liền định về sau sẽ đưa cho nữ nhi duy nhất làm của hồi môn, lúc Ngôn Hề 18 tuổi, đã chuyển sang tên của nàng.
"A! Thực xin lỗi!" Ngôn Hề chạy xuống, nàng vẫn còn đang gài nút áo sơmi, buổi sáng đường huyết của nàng luôn tương đối thấp, chạy vội, nhất thời còn chưa bình thường lại, có chút choáng váng. Nàng đỡ lấy cái bàn, bất động thanh sắc mà từ trong túi quần lấy ra một viên đường, ngậm vào.
Nói với An Chi đang nhìn nàng: "Chúng ta đi ra ngoài ăn điểm tâm a..."
Tối hôm qua đã quên chuẩn bị bữa sáng, trong lòng Ngôn Hề nổi lên vài tia áy náy.
Ở dưới nhà có cửa hàng bán bánh bao, Ngôn Hề mua mấy cái bánh bao nhân lòng đỏ trứng cùng bánh đậu đỏ, hai ly sữa đậu nành.
An Chi cắn bánh bao ăn rất thỏa mãn, nàng mặc đồng phục áo trắng váy xanh đen, tóc ngắn sóng vai chải rất gọn gàng, đeo ba lô Ngôn Hề mới mua cho.
"Ngày mai chúng ta ăn cái khác..." Ngôn Hề nghĩ sau này phải thức dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng, có thể phải đặt đồng hồ báo thức sớm hơn một chút, còn phải mua một chút thức ăn, a a a! Trước kia ở lão trạch nàng cũng không cần phải nghĩ đến những vấn đề này.
Bữa sáng ngoại trừ bánh bao, sữa đậu nành, bánh quẩy, cháo...Còn có thể có cái gì đây...
Ngôn Hề giống như tất cả những người ở độ tuổi hai mươi đang đi làm, buổi sáng vì có thể ngủ thêm một chút căn bản sẽ không nghĩ đến vấn đề bữa sáng.
Nàng đang âm thầm buồn rầu, cảm giác quần áo bị nắm chặt lấy, Ngôn Hề nghiêng đầu nhìn thấy An Chi chỉ vào đồng hồ trên cổ tay nàng: "Bị muộn rồi."
Ngôn Hề vừa nhìn đã kinh ngạc, cầm bánh bao khẽ cắn một cái, vội vàng lái xe đến trường tiểu học.
An Chi ngồi ở ghế phụ nhìn Ngôn Hề ngậm bánh bao mang vẻ mặt ngưng trọng, hé miệng cười trộm.
Theo lý thuyết, từ phòng ở của Ngôn Hề đi bộ đến trường là mười lăm phút, nhưng mà lái xe so với đi bộ còn chậm hơn, trên cái ngã tư dài lớn có rất nhiều đèn xanh đèn đỏ.
Đợi khi Ngôn Hề đến cổng trường tiểu học đã là 7:50 rồi, sớm đã qua thời gian càho cờ buổi sáng. Đang đứng ở cửa chở nàng chính là chủ nhiệm lớp của An Chi.
Đây là học kỳ đầu tiên của An Chi, chủ nhiệm lớp của nàng cố ý chờ nàng ở trước cổng, chuẩn bị đưa nàng đến lớp. Ai biết được gia trưởng nhà này lại không đáng tin như vậy, để cho chủ nhiệm lớp đứng ở cổng trường học đợi 20 phút đồng hồ.
Ba tháng xuân hàn se lạnh, tuy rằng thời tiết trong xanh, ánh mặt trời ấm áp, nhưng mà gương mặt của giáo viên chủ nhiệm đã cứng ngắc giống như tảng đá mùa đông.
Đã bao nhiêu năm Ngôn Hề chưa giao tiếp cùng lão sư rồi, chủ nhiệm lớp này là lão sư cao cấp của thành phố, hằng năm đều được bình là chủ nhiệm ưu tú, đứng ở trước cổng, lưng thẳng tắp, một thân lòe lòe chói sáng "Truyền đạo giáo dục". Ngôn Hề nhìn thấy lão sư đều nhịn không được mà khẩn trương, nàng gật đầu cười nói xin lỗi với lão sư.
Giáo viên chủ nhiệm chưa đến bốn mươi, nhìn thấy Ngôn Hề là cô gái tóc dài trẻ trung xinh đẹp lộng lẫy như cành liễu mới phát, thật đúng là không phát hỏa ra được, huống chi bên cạnh còn có một An Chi trắng nõn đáng yêu như búp bê sứ.
"Được rồi, vị gia trưởng này, đưa đứa bé cho ta đi, nhớ giữa trưa tan học tới đón nàng."
Ngôn Hề thúy thanh nói: "Được rồi." Nàng ngồi xổm xuống, đặt tay lên bờ vai nho nhỏ của An Chi, "Phải ngoan ngoãn nghe lời, giữa trưa Lưu nãi nãi sẽ tới đón ngươi, ta sẽ gọi điện thoại về nhà, sau này ngươi có việc gì cũng có thể gọi điện thoại cho ta, giữa trưa ăn cái gì thì nói với ta..."
Lại quay đầu nói với giáo viên chủ nhiệm: "Lão sư, xin lão sư quan tâm đến An Chi nhà ta, nàng còn nhỏ, vừa mới vào trường học, chưa quen với các bạn học, xin lão sư chiếu cố nhiều một chút, về chuyện chỗ ngồi ..."
Lúc này Ngôn Hề mới hiểu được vì sao một số lãnh đạo trong đài của các nàng về mặt công tác luôn quyết định nhanh chóng mạnh mẽ uy vũ, nhưng trước mặt lão sư của những đứa trẻ nhà