Lão sư số học trẻ tuổi thật vất vả nhiệt tình hát hết bài hát, từ 10 nói đến 20, từ khái niệm toán cộng bắt qua phép trừ, "Chúng ta biết rõ 10+1=11, 10+7=17, như vậy ngược lại 11-1=10, 17-7=10, như vậy 17-3=?, rất tốt, có rất nhiều tiểu bằng hữu đang đếm, trước không cần nóng vội, chúng ta nhìn lên bảng đen..."
Trước đó lão sư số học đã viết sẵn lên bảng, hàng thứ nhất 11-9 =... 11-8=... 11-7=... 11-6=... 11-5=... 11-4=... 11-3=... 11-2=... hàng thứ hai 12-9=... đến 12-3=..., hàng thứ ba 13-9=... đến 13-4=... theo thứ tự đến 18-9=...
Trước hết nàng để cho đám học sinh tiểu học làm bài, phần lớn các học sinh trong lớp học đều ngẩng cái đầu nhỏ lên, khoa tay múa chân đếm ngón tay, chỉ có cô bé ngồi bàn đầu kia nhíu mặt lại, vẻ mặt giống như đang không cam lòng.
Lão sư số học liếc nhìn danh sách một cái, nhận ra đây là học trò vừa tới hôm nay.
Ý niệm trong đầu nàng khẽ động, liền điểm danh: "Đào An Chi tiểu bằng hữu của chúng ta có thể trả lời đề mục trên bảng đen được không?"
An Chi đứng dậy, nàng cất giọng lanh lảnh nói: "Lão sư, kỳ thật phép tính này có một cái khẩu quyết, giảm chín thêm một, giảm tám kẹp hai, giảm bảy thêm ba, giảm sáu thêm bốn, giảm năm thêm năm. Giảm chín thêm một, chính là chỉ một số giảm đi chín, tăng thêm 1 vào hàng đơn vị chữ số này, chính là hiệu số. Ví dụ như hàng nhứ nhất 11-9, 1+1+2, như vậy 11-9=2.
Cho nên đáp án hàng nhứ nhất dĩ nhiên là 2. 3. 4. 5. 6. 7. 8. 9 đáp án hàng thứ hai dĩ nhiên là 3. 4. 5. 6. 7. 8. 9, đáp án hàng thứ ba dĩ nhiên là. 4. 5. 6. 7. 8. 9, hành thứ tư..."
Cả phòng học đều ngây ngẩn cả người, chỉ còn thanh âm điềm tĩnh của An Chi, nguyên một dãy số từ trong miệng nàng nói ra, giống như nguyên một đám hạt châu nhỏ, thanh thúy nhẵn nhụi mà bắn vào không trung.
Đám học sinh tiểu học đều sợ ngây người.
Lão sư số học:...
Nội tâm của lão sư số học đang rơi lệ: Nhịp điệu bị cắt đứt rồi, vốn định để cho các học sinh giải đề, sau đó nàng lại dạy cho các học sinh tổng kết ra quy luật, đọc ra khẩu quyết, lại cho các nàng làm bài luyện tập, bây giờ nên bắt đầu từ giai đoạn nào đây?
Thật giống như một đáp án được chuẩn bị tỉ mỉ, lại bị một người thông minh không tốn chút sức lực nào nói ra, làm cho người ta cảm thấy thất bại.
Lão sư số học chăm chú cẩn thận nhìn An Chi, đôi má mềm mềm tròn tròn, đứng nghiêm thẳng tắp, bộ dáng rất nghiêm túc, trả lời xong chớp chớp đôi mắt đen nháy nhìn qua nàng.
Giống như đang nói với nàng: Lão sư, ta nói không đúng sao? Vì sao ngươi không khen ta?
Lão sư số học ho một tiếng, tối nghĩa nói: "Đào An Chi tiểu bằng hữu trả lời chính xác, rất tốt! Mời ngồi xuống."
Đào An Chi tiểu bằng hữu được biểu dương cũng không lộ ra nhiều nét mặt hưng phấn, thập phần trấn định mà đón nhận ánh mắt của tất cả tiểu bằng hữu trong lớp đưa qua, ngồi xuống, bàn tay nhỏ bé đặt ngay ngắn, một bộ dạng là đương nhiên phải làm.
Lão sư số học vừa tốt nghiệp không lâu khi giảng bài cần nhận được thêm nhiều phản ứng lúc này có chút cứng ngắt, thở dài. Tiểu nam sinh ngồi cùng bàn với An Chi lộ ra vẻ mặt sùng bái với nàng: Ngươi thật lợi hại a...
Trong lòng An Chi nói rất đơn giản a! Hơn nữa nàng rất khó hiểu, tại sao phải dùng cái khẩu quyết này, không phải liếc mắt nhìn đã biết đáp án rồi sao?
Giờ ngữ văn. Giáo viên chủ nhiệm: "Các học sinh, trước khi bước vào bài học của học kỳ mới, chúng ta hãy giải một câu đố. (Ba người ngắm hoa cùng ngày)* đoán một chữ."
(* 三+人+日= "春" -- ba + người + ngày = chữ 'xuân')
Có học sinh đoán được: "Chữ Xuân."
Lão sư: "Rất tốt, các học sinh đều biết a, là chữ xuân trong từ mùa xuân. Ai có thể nói về từ mùa xuân, đặt câu, cái gì cũng được, chỉ cần có thể làm cho ngươi ta liên tưởng đến mùa xuân là được."
Học trò A : "Xuân về hoa nở."
Học trò B: "Mùa xuân ngủ không biết bình minh."
An Chi: "Mùa xuân trong hồ nước có cá nhỏ cùng tôm nhỏ, từ đáy hồ lại bơi lên mặt hồ, thò đầu lên nhìn, ló đầu ra ngó, muốn mọi người cùng chúng chơi đùa, còn có cành liễu bên bờ ao, tỉnh ngủ liền đến tham gia náo nhiệt, sau đó trên bầu trời đổ mưa nhỏ, mưa xuân như trẻ em, bàn chân nhỏ rầm rầm, nhảy vào trong ao..."
An Chi đang hưng trí bừng bừng mà nói, bỗng nhiên phát hiện học sinh xung quanh lớp học đều đang nhìn chằm chằm vào nàng, lão sư trên bục giảng cũng vậy.
An Chi: Ta nói quá nhiều rồi sao???
Trong giờ tiếng Anh. An Chi đứng lên luyện tập đối thoại: "I can see a frog, It's cute, it's green. What can you see, Joe"
Nàng phát âm tràn đầy hơi thở trẻ con, nhưng là thập phần đúng tiêu chuẩn, tiểu nam sinh Joe ngồi cùng bàn thoáng cái ngây người không kịp phản ứng: "I, I can I can see...Ahh..."
"a bird..." An Chi nhỏ giọng nhắc nhở hắn.
"a bird, " Tiểu nam sinh Joe đỏ mặt.
"What colour is it?" An Chi đặt câu hỏi.
"Ahh...Ah..."
"Yellow..." An Chi lại nho nhỏ tiếng nhắc nhở hắn.
Cuộc đối thoại này cứ khập khiễng như vậy mà hoàn thành.
Lão sư tiếng Anh ngữ trên bục giảng đẩy đẩy mắt kính, chống cằm: "Interesting..."
Bốn giờ rưỡi chiều, Ngôn Hề đã tới trước cổng trường rồi. Lúc này trước cổng đều là người nhà đến đón tụi nhỏ. Cũng không nghĩ tới chính mình sẽ là một thành viên trong số đó, tâm tình nàng phập phồng phập phồng, cũng không biết hôm nay ở trường An Chi có thích ứng được hay không, giữa trưa gọi điện thoại về nhà, cũng không cách nào biết được rõ ràng, còn phải để cho An Chi có chút thời gian ngủ trưa.
Trường tiểu học chuyên này quản lý học sinh tương đối nghiêm, đặc biệt là năm thứ ba trở xuống, tan học nhất định phải xếp hàng theo lớp trước cổng trường, để lão sư điểm danh xong, mới có thể rời đi.
Tiểu bằng hữu năm nhất rất dễ nhận ra, dù sao là nhóm học sinh nhỏ nhất. Ngôn Hề đưa tầm mắt nhìn qua, đã tìm được tấm biển ghi năm nhất, sau đó đưa mắt tìm kiếm đứa bé nhỏ nhất trong đám đông những đứa bé đó —— An Chi đứng ở trước nhất.
An Chi nhìn thấy Ngôn Hề trong đám người vẫy tay với nàng, ánh mắt nàng sáng lên!
"Đào An