Giữa hè, ánh nắng rực rỡ. Bên đường những hàng cây ngô đồng xanh um tươi tốt vươn tán lá sang hai bên, những tia sáng rực rỡ xuyên qua những tán lá cây chiếu lốm đốm xuống mặt đường.
Một chiếc xe đạp leo núi màu cam, cái bàn đạp xinh xắn bị một đôi giày trắng nhỏ đạp lên, hướng ánh mắt lên trên, là cặp mắt cá chân mảnh khảnh, phía trên mắt cá chân chính là chiếc quần jean màu xanh.
Có cơn gió kéo tới, mái tóc dài đen nhánh tung bay, dưới ánh mặt trời có độ óng ả mượt mà như nhung. Vài sợi tóc được cơn gió đẩy tới, dính vào đôi má trắng hay xuất hiện má lúm đồng tiền khi cười của thiếu nữ.
An Chi hơi hơi nheo mắt lại, ngẩng đầu cảm thụ nhiệt độ cơn gió lùa qua đôi má. Nhìn nhìn bầu trời xanh thẳm, cùng những đám mây trắng mỏng như voan.
Gió lại thổi tới, đem chiếc áo T-shirt màu xám của nàng thổi phồng lên, mát mẻ, hết sức thoải mái.
Nghỉ hè thật tốt nha. Cuộc sống như kim đồng hồ xoya đi nhanh chóng, sơ nhất cũng đã trôi qua.
Thượng tuần tháng sáu học kỳ hai của tiểu học năm tư, nàng tham gia cuộc thi tuyển lên sơ trung toàn thành phố, quả nhiên giống như lời Ngôn Hề nói, không có chút áp lực nào mà vượt qua. Khi nàng tham gia cuộc thi nàng không phải là người nhỏ tuổi nhất, nhưng thành tích là tốt nhất. Toán cùng tiếng Anh đạt điểm tối đa, ngữ văn thấp hơn một chút, là một trong mười người đứng đầu của thành phố, trường trung học cách nhà nửa tiếng đi đường được nàng lựa chọn
Chuyện làm An Chi vui vẻ nhất không phải cái này, mùa hè khi nàng bắt đầu vào sơ trung, chiều cao bỗng nhiên tăng trưởng nhanh chóng, vốn từ 130cm đến bây giờ đã là 150cm, giống như một đêm sau khi tỉnh lại, phạm vi tầm mắt mình đã được mở rộng ra rất nhiều.
Cũng đã gần đứng đến vai của Ngôn Hề rồi, đó là nếu như nàng không mang giày cao gót!
Vui vẻ! Hưng phấn! Kích động!
Happy, excited, awesome!
An Chi thử đứng dậy một chút, tăng thêm tốc độ, dùng sức đạp vài vòng, chiếc xe giống như là muốn bay lên, An Chi buông một bên tay cầm ra, vui vẻ nhếch môi.
"Lúc đi xe phải cẩn thận."
Chiếc xe này là vài ngày trước Ngôn Hề mua cho nàng, lúc vừa nhìn thấy An Chi đã siêu vui vẻ, rõ ràng là xe mới, nàng lại cầm vải bông lau cả buổi, dán vào chiếc xe mẫu sticker mà nàng yêu thích, còn vừa nói nhỏ: "Từ nay về sau ngươi chính là xe xe của ta a."
Ngôn Hề đứng ở bên cạnh nén cười mà nhìn, xem ra nàng đã cao lớn không ít, nhưng vẫn đem mọi loại xe đều gọi là "Xe xe".
An Chi nhớ tới lời dặn dò của Ngôn Hề, đem bàn tay đã buông ra nắm lại tay lái. Cảm giác lên trung học cũng không tệ lắm, đã có xe của mình, còn có...
An Chi sờ soạng túi vải, Ngôn Hề vốn muốn mua cho nàng điện thoại di động, An Chi nói muốn điện thoại cũ của Ngôn Hề là được rồi.
Cho nên, Ngôn Hề đem iphone 5 của mình cho nàng.
An Chi đạp xe đến trung tâm mua sắm, đậu xe tốt.
Bên ngoài quán cafe của khách sạn, dựa vào vị trí của cửa sổ sát đất.
An Chi đứng tĩnh lặng ở đó.
Đại khái là học kỳ đầu tiên của sơ nhất, Trần Mộ Tề tới gặp nàng, giải thích với nàng tại sao những năm nàng học tiểu học không có tới gặp nàng, là bởi vì hắn đến Nhật Bản, vừa trở về không lâu. Từ đó về sau bọn họ sẽ thỉnh thoảng gặp mặt vài lần, mỗi lần cũng không có chuyện gì để nói, hoặc là cho nàng tiền, hoặc là mời nàng đi ăn, ăn xong lại kín đáo đưa tiền cho nàng.
Lần này hình như có chút không giống mọi khi.
An Chi đứng ở bên ngoài nhìn thấy, bên cạnh Trần Mộ Tề còn có một người phụ nữ, hai người thỉnh thoảng lại ghé sát vào lỗ tai mà nói chuyện, bộ dáng thân mật. Đi vào, quán cafe yên tĩnh, người phụ nữ mặc váy đang chơi bài "Giấc mơ tình yêu" của Liszt, rất trữ tình.
Trần Mộ Tề vẫy tay về phía nàng.
"Uống cái gì?"
"Nước trái cây."
An Chi ngồi xuống mới nhìn rõ tướng mạo của người phụ nữ bên cạnh. Trần Mộ Tề sắp ba mươi tuổi, người phụ nữ bên cạnh nhìn qua có vẻ lớn hơn hắn vài tuổi, giương mặt trưởng thành tinh xảo. Trần Mộ Tề vẫn là bộ dạng nhàn nhã, thậm chí có chút lôi thôi lếch thếch, mấy năm nay hắn đã có một chút danh khí, có rất nhiều tác phẩm được coi trọng trên thị trường. Bản thân hắn tựa hồ cũng có thêm chút tự tin cùng năng lực. Mà người phụ nữ này mặc một bộ váy bó sát người, eo cao, bên người có mùi vị nước hoa nồng đậm.
Từ khi nàng ngồi xuống, liền không lộ ra dấu vết mà quan sát nàng.
"Ha, đây là Từ a di, bạn gái của ta."
"Ai, rõ ràng đã là hôn thê! Đây là An Chi sao? Xin chào." Nữ nhân hờn dỗi, ngón tay nhẹ đẩy vào cánh tay Trần Mộ Tề.
"Haha, đúng đúng."
"Ta vốn có thể là "Đại tỷ tỷ", bây giờ không thể không trở thành "A di" rồi, đều tại ngươi." Nữ nhân tiếp tục hờn dỗi, nâng ngón tay vẽ vòng tròn trên cánh tay của hắn.
"Ha ha ha!" Trần Mộ Tề cũng không cảm thấy có chuyện gì, chẳng qua là cười.
An Chi uống một ngụm nước trái cây vừa được bưng lên. Nàng mới không thèm gọi ngươi là đại tỷ tỷ, còn a di sao, nàng mới không muốn gọi. Nàng đã có "Di di" của mình, cũng giống như "Đại tỷ tỷ". So với ngươi còn xinh đẹp hơn gấp trăm lần, không, một triệu lần.
"Là thế này, ta cùng Từ a di định đi du lịch kết hôn. Từ a di một mực nói muốn gặp ngươi, cho nên gọi ngươi đến, tối nay ngươi cùng chúng ta ăn cơm đi?"
"Ân, An Chi, ngươi có thể quyết định a, muốn ăn cái gì? Pizza Hut pizza được không?"
"Ai, không phải dạ dày của ngươi không tốt sao? Ăn pizza không tốt cho tiêu hóa a, đổi cái khác đi."
Vị Từ a di này cười rộ lên, khóe mắt đã được trang điểm cũng không thể lấn át được nếp nhăn trên gương mặt khi cười, "Ngươi nha..." Nàng