Liễu Y Y cũng muốn không so đo với An Chi, mặt khác nàng còn có chuyện phiền lòng: "Mỗi ngày mẹ của ta đều gọi điện thoại cho ta, nói muốn cho ta đi coi mắt, điện thoại quốc tế không đắt sao?! Ta đi coi mắt rồi, nhưng ở đó không phải chỉ đều là oai qua lạt tảo* sao?"
(*Nghĩa đen là chỉ loại trái cây biết dạng không tươi không đẹp mắt – Chỉ những người có vẻ ngoài không tốt)
"Ai, ngươi có phát hiện hay không, bây giờ nam nhân tốt quả thực là tuyệt chủng ồi, có chút bản lĩnh thì cái đuôi liền vểnh lên trời! Tiền lương một vạn ở Bội thành cũng đủ để ấm no từ trong ra ngoài a? Làm cho hắn đắc ý giống như tiền lương là một trăm vạn vậy! Ta sợ ta cầm thẻ tiền lương của mình ra sẽ dọa cho hắn ngất xỉu!!"
"Còn có! Nghèo cũng thôi đi, tốt xấu gì cũng phải chú trọng bảo dưỡng một chút a, mới qua ba mươi đã bụng phệ! Quả thật hết thuốc chữa rồi!"
Liễu Y Y vừa mở máy hát liền không có hồi kết, Ngôn Hề thấy nàng càng nói càng thái quá, đưa cho nàng một cái ánh mắt nhắc nhở.
Liễu Y Y thèm không nhận: "Này thì có cái gì chứ! An Chi 12 tuổi! Bây giờ học sinh tiểu học cũng đã nói yêu đương rồi! Có phải không An Chi?"
Ngôn Hề nghe nói nhìn về phía An Chi.
An Chi đang chơi điện thoại, thình lình bị hỏi như vậy, không có kịp phản ứng: "A?"
"A cái gì mà a? Ngươi nói cho chúng ta biết, có thích bạn trai nào không?"
"A?" An Chi há hốc miệng.
"Theo đạo lý mà nói, bạn học của ngươi đều lớn hơn ngươi a, An Chi của chúng ta xinh đẹp như vậy, nhất định có nam sinh theo đuổi."
An Chi không biết trả lời vấn đề này thế nào.
"Nàng còn nhỏ, ngươi không cần phải nói với nàng những thứ này."
"Ân, là còn nhỏ, bất quá những thứ này đều phải nói! Miễn cho tiểu An Chi ngây ngốc cái gì cũng không biết, chỉ biết đọc sách, hừ, trở nên giống như Ngôn Dĩ Tây."
Chủ đề hằng ngày của Liễu Y Y chính là mắng nam nhân, mắng công việc, mắng bộ dạng của người khác, vô luận đụng tới chủ đề nào, cuối cùng nhất định sẽ trở lại với vấn đề của Ngôn Dĩ Tây.
"Ngươi biết không? Mỗi lần ta đi coi mắt đều sẽ nhắn thời gian địa điểm cho Ngôn Dĩ Tây, liền chờ mong hắn xuất hiện, giống như trong phim điện ảnh Đại Thoại Tây Du ký kia, tình nhân trong mộng của ta sẽ cưỡi đám mây đủ màu sắc tới cứu ta! Nhưng mỗi lần tin nhắn kia đều giống như đá chìm đáy biển, nhiều nhất thì hắn chỉ nhắn lại một từ 'nga'!"
"Nga cái rắm a! Ngoại trừ 'nga' hắn viết nhiều hơn mấy chữ thì sẽ chết sao!"
"Ta thật sự là! Rõ ràng là..." Trong lòng Liễu Y Y vốn tràn đầy căm phẫn mà nói, bỗng nhiên nghẹn ngào.
"Ta rõ ràng là..." Đôi mắt vốn tinh xảo của nàng thoáng cái liền đỏ lên.
Ngôn Hề đặt bàn tay lên bờ vai của nàng, không tiếng động mà an ủi nàng.
An Chi có chút ngẩn người, nàng chưa từng thấy bộ dạng như vậy của Liễu Y Y, người cá tính rực rõ như Liễu Y Y, xinh đẹp đến sáng loá người khác, lần đầu tiên lộ ra biểu tình yếu ớt như vậy.
An Chi lại nhìn qua Ngôn Hề, hàng lông mi dài của nàng hơi rũ xuống, tựa hồ hiểu được nguyên nhân làm cho Liễu Y Y khổ sở. Hơn nữa làm bẳng hữu nhiều năm ăn ý, nàng cũng không lên tiếng an ủi Liễu Y Y, chẳng qua là lặng yên lắng nghe làm bạn.
An Chi cảm thấy Liễu a di nhất định là rất thích rất thích nhị cữu cữu. Nhưng mà thích không phải nên là chuyện vui vẻ sao?
Sơ nhất nàng bước vào hoàn cảnh học tập lạ lẫm, khác biệt với tiểu học, bạn cùng lớp đều lớn hơn nàng hai ba tuổi nàng, cũng không giống như lúc học tiểu học, bên cạnh nàng luôn có một đám bạn học nhỏ vây quanh.
Hơn nữa xác thực có rất nhiều người đang quen bạn trai. Có một lần vào giờ nghỉ giữa tiết lúc An Chi đi đến phòng vệ sinh nữ, liền nhìn thấy một đôi bạn học nam nữ cùng lớp, đang kịch liệt mà gặm môi đối phương.
Làm cho nàng sợ ngây người.
Bọn họ mặc đồng phục, ôm nhau thật chặt. Bị nhìn thấy cũng không thèm để ý, nam sinh liền lôi kéo nữ sinh đang ngượng ngùng, vứt lại một câu "Không cho nói với lão sư" liền bỏ đi.
Còn có Trần Mộ Tề cùng Từ a di vừa rồi, hận không thể dính vào nhau. Tuy rằng đôi mắt đều rất cay, nhưng mà cảm thấy các nàng rất vui vẻ? Nhưng mà, Liễu a di bây giờ lại không giống như vậy. Cái gọi là "tình yêu" đến cùng thì có bao nhiêu gương mặt đây?
Lúc hoàng hôn, toàn bộ bầu trời đều là màu cam ấm áp, đường giáp ranh của nhưng đám mây có màu tím.
Ngôn Hề lái chiếc Audi mui trần của Liễu Y Y không nhanh không chậm mà lướt đi trên con đường phía trước, gió mát phơ phất, đây là thời khắc thoải mái nhất trong một ngày mùa hè. Ngôn Hề mặc một cái áo áo chiffon không tay, cánh tay thon dài trắng nõn của nàng vững vàng đặt trên tay lái, thỉnh thoảng từ kính chiếu hậu liếc nhìn An Chi đang đạp xe ở phía sau một cái.
Ngôn Hề mỉm cười, cho dù có cao lớn thì vẫn là đứa bé, dán sticker vào xe của mình, mỗi ngày đi về còn phải lau một lần. Thật đáng yêu, từ lúc còn rất nhỏ đã có thể thấy được nàng rất chung thủy, khi đó ở tiệm KFC mua cho nàng một món đồ chơi con thỏ bây giờ nàng vẫn còn đặt trên tủ đầu giường. Khi thích một thứ gì đó, nàng liền thật sự sẽ rất thích rất thích, sẽ dùng ánh mắt mừng rỡ đơn thuần nhìn chúng, má lúm đồng tiền thật sâu.
"Thật không thể tin được a, bây giờ nàng đã là đứa bé lớn rồi!" Liễu Y Y cũng từ kính chiếu hậu bên kia nhìn An Chi.
"Ân, khi nàng vừa vào sơ trung, bỗng nhiên liền cao lớn lên, ngươi biết không, lúc nàng còn nhỏ thường xuyên lo sợ bản thân không cao lên được mà khóc nhè, " Ánh mắt của Ngôn Hề mỉm cười, "Ai...Khi đó nàng nho nhỏ, siêu cấp đáng yêu, ôm lấy giống như một đám mây vậy, nhưng mà đám mây này là có nhiệt độ, đám mây này có tay có chân, chạm vào mềm mềm, còn có thể ôm lấy ngươi, nắm chặt ngươi không buông..."
Tóc dài hơi nóng được Ngôn Hề búi lên,