Cõng An Chi về đến nhà Ngôn Hề đã mệt đến mức nói không ra lời, nghỉ một lúc rồi đi thứ gì đó, An Chi cũng cùng ăn một ít.
Lúc Ngôn Hề mệt mỏi thanh âm cũng có chút nghẽn lại, nhưng vẫn rất dịu dàng. Nàng tựa hồ đang làm không khí trở nên thoải mái, nói giống như nàng tập thể dục thôi, về sau ít nhất phải lấy lại thói quen chạy bộ. Lại dặn dò An Chi ăn cháo uống thuốc. Nói nếu như là cảm mạo bình thường nàng sẽ không cần đưa An Chi đi bệnh viện, chỉ là phát sốt thì không được, nhất là hai ngày nữa là phải thi rồi. Còn nói một chút thứ khác nữa.
An Chi nhìn người kia, nghĩ thầm hình như nàng chưa từng nhìn thấy bộ dáng thở hổn hển của người kia, lúc nào cũng rất có mức độ thư thái, gặp phải chuyện gì cũng phi thường lãnh tĩnh, luôn nghĩ ra phương thức giải quyết trong thời gian nhanh nhất. Từ nhỏ lúc Đại Bàn bị dị ứng An Chi đã biết, người kia cũng sẽ lo lắng, sẽ mệt mỏi, sẽ cảm thấy bản thân làm không tốt, chính là không có oán giận hay trách cứ người khác.
"Xe mất rồi sao? Ta mua cho ngưoi chiếc khác được không?"
Nàng sẽ tôn trọng ý kiến của người khác, quan tâm đến tâm tình của người khác.
An Chi lắc đầu. Không biết có phải là do lúc còn nhỏ đã trải qua một đoạn thời gian quá mức phiên bạc bất ổn hay không, An Chi đối với nhưng thứ thuộc về nàng luôn có một sự chấp niệm không nhỏ. Cực kỳ hoài cổ. Rất nhiều thứ, đã có một cái rồi sẽ không tham lam muốn thêm nữa.
"Được rồi...Trước không nghĩ đến cái này, đi ngủ đi."
Ngôn Hề cũng không truy vấn nàng, trước sau như một chú đáo quan tâm. Sau đó để cho nàng đi ngủ.
An Chi nằm ở trên giường bỗng nhiên lại nghĩ đến Ngôn Hề cũng không phải là không có lúc lo lắng, đó là khi lần đầu tiên nàng tự mình rời khỏi lão trạch, đi đến cửa hàng tiện lợi. Khi đó nàng còn nhỏ tuổi, bị chi phối bởi cảm xúc của bản thân. Bây giờ nhớ lại, khi đó Ngôn Hề là đang lo lắng.
Còn có lần kia ở năm tư, lúc nàng trốn học không có về nhà đúng giờ, Ngôn Hề là sốt ruột. Còn có hôm qua, cái ôm ấm áp hữu lức trước khi ngất đi kia, hơi thở của Ngôn Hề đúng là bối rối.
An Chi đang không ngừng nhớ lại những ký ức, điểm điểm nhớ lại một chút ký ức ngọt ngào.
Còn có chính là...
Gần đây An Chi thường xuyên nhớ tới cái hôn trên trán lúc nàng chín tuổi kia. Ngôn Hề rất có giới hạn trong việc tiếp xúc thân thể hay ôm ấp, không giống như Liễu Y Y từng ở ngoại quốc, cũng không giống với Tiêu a di và Tâm bà, cũng không giống với Dương Mông Mông, bắt đầu vui vẻ liền sẽ ôm chầm lấy người thân.
Khi còn nhỏ rất nhiều lần nhìn thấy Đại Bàn Tiểu Bàn ôm hôn cô cô, đều bị nàng một chưởng đẩy ra. Liễu Y Y có khi nói giỡn muốn hôn nàng, cũng chỉ có thể thừa dịp nàng không phòng bị mà đánh lén.
An Chi nhớ rõ khi đó mình đang buồn rầu vì chiều cao của bản thân, ngồi ở trên đầu gối của Ngôn Hề, nàng đang an ủi mình, nàng nói không cao nhanh lên được cũng không sao, còn muốn ôm mình thêm vài năm nữa, sau đó trên trán của bản thân liền được chạm vào một cái rất mềm mại.
Rất nhanh, nhanh đến mức An Chi cho rằng đó là ảo giác.
Cũng chỉ có lần đó, rốt cuộc sau này cũng không có nữa. Thời gian lâu dài, An Chi cũng hoài nghi có phải là trí nhớ có gì nhầm lẫn hay không, nhưng vẫn cố chấp mà kiên định đây là chuyện đã xảy ra.
Ngôn Hề lấp đầy tình yêu mà nàng cần nhận được từ một người phụ nữ. Đối với người khác thì đó là "Mẹ", chỉ là An Chi cự tuyệt đem chữ này đặt ở trên người Ngôn Hề, điều làm cho nàngvui vẻ chính là Ngôn Hề hình như cũng không có ý này.
Cho tới bây giờ nàng đều nói là: "Ở bên cạnh ta lớn lên là được rồi", "Đứng ở bên cạnh ta", "Nơi này chính là nhà của ngươi". Chưa bao giờ có bất kỳ yêu cầu gì đối với An Chi.
Dường như chỉ cần nơi nào có người kia, An Chi sẽ không cần phải lo gì cả, không cần để ý tới gì cả, người kia thế nào cũng sẽ che chở nàng, cũng sẽ ở bên cạnh nàng.
An Chi trở mình, ngón tay gãi gãi đường viền hoa trên bao gối. Giường của nàng kê sát góc tường, nàng xoay mặt vào tường mà ngủ, thân thể hơi co lại, chạm vào trái tim ngọt ngào, ngón tay nắm hờ, giống như đang ôm lấy thứ có hình dạng thật sự, yên lòng nhắm mắt lại.
Quả nhiên, một đêm vô mộng. Ngủ đến thập phần ngọt ngào.
Lúc tỉnh lại trời đã rất sáng rồi, cả căn phòng tràn ngập ánh sáng mặt trời vàng rực.
An Chi xoa mắt rời giường, duỗi lưng một cái. Toàn thân thoải mái rất nhiều, hẳn là hoàn toàn tốt rồi. Nàng rửa mặt xong, đi ra phòng khách.
Hai giá sách trên tường trong phòng khách, một bên tường được ánh mặt trời chiếu sáng, một bên tường yên tĩnh mờ tối.
An Chi đi qua sân thượng. Cửa khép hờ, Ngôn Hề đang nửa khom người tưới nước cho hoa.
Nàng bận rộn công việc, An Chi cũng phải học, các nàng liền chọn trồng loại hoa dễ chăm sóc nhất là hoa sơn chi và hoa nhài. Tháng năm, hoa nhài nở trước, hoa sơn chi ôm lấy nụ hoa màu xanh. Tháng sáu hai loại hoa thơm màu trắng đồng thời nở rộ, sân thượng tràn ngập mùi thơm ngát noãn ngọc.
Hàng năm vào chạng vạng tối ngày hè, phòng khách lầu hai, gió lạnh ùa vào, tràn đầy hương hoa, ngay cả hai tường sách cũng được thơm lây.
Hoa sơn chi là loại hoa mẹ Ngôn Hề yêu thích nhất, An Chi biết rõ Ngôn Hề cũng không còn quá nhiều ký ức đồi với người mẹ đã mất từ sớm của mình, cho nên nàng trồng hoa sơn chi, thậm chí nước hoa hay sữa tắm của nàng đều là các loại mùi hoa sơn chi.
Loại mùi hương này, là mối liền hệ tư mật giữa