Những ngày thi cao trung vào trung tuần tháng sáu, giữa mùa hè nóng như lửa.
Cháu trai Lưu nãi nãi vừa mới vào nhà trẻ, cho nên Lưu nãi nãi rất xem trọng chuyện thi cao trung của An Chi, có cảm giác như trận địa sẵn sàng để đón quân địch. Sáng sớm lúc An Chi đang ăn, kiểm tra mọi thứ của nàng lại một lần, dặn dò thật nhiều câu.
"Muốn đi WC nhất định phải nói với lão sư, đừng chịu đựng, đừng căng thẳng. Aizz có đau bụng hay không, ta đem một chút nước đường đỏ bỏ vào bình giữ nhiệt cho ngươi, ấm, không nóng đâu. Còn có còn có, nếu như trong phòng học có điều hòa a, quá lạnh thỉ phải nói với lão sư..."
An Chi không có tâm tình quá tốt mà lắng nghe.
Ngôn Hề ở bên cạnh nghe thấy, tất cả những điều nàng nghĩ đến và chưa nghĩ đến Lưu nãi nãi đều nói ra.
Bảy giờ qua một khắc, Lưu nãi nãi liền thúc giục các nàng đi ra ngoài. Tuy rằng trường học gần đó, nhưng mà sợ đợi lát nữa sẽ kẹt xe.
Đến cổng trường, bảy giờ bốn mươi năm phút, quả nhiên giống như Lưu nãi nãi nói, trước cổng đã có rất nhiều gia trường đang đứng, không quên lôi kéo đứa nhỏ nhà mình dặn dò những lời cuối.
Trời xanh thăm thẳm, ánh mặt trời sáng lạn, đám mây trên trời giống như một ly kem bơ.
Tinh thần An Chi không phải quá tốt, có chút mệt mỏi, hơn nữa hôm qua bụng còn chưa đau, hôm nay vừa rời giường ngược lại mơ hồ cảm thấy đau. Cũng có chút không quen.
Ngôn Hề nhìn sắc mặt của nàng, đưa thuốc đến. Nói với nàng: "Để phòng ngừa, vẫn là uống một viên."
Ngày hôm qua nàng vẫn không quá yên tâm, đến bệnh viện tìm Ngôn Dĩ Nam, đề hắn đi cửa sau, tìm gặp một bác sĩ phụ khoa trong bệnh viện. Liên tục nói với nàng là thuốc nhập khẩu, không có chút tác dụng phụ nào.
An Chi uống rồi, nói với nàng: "Ta vào đây."
Ngôn Hề gật gật đầu.
Đợt thi đầu tiên là ngữ văn, 8:30 - 11:00, hai tiếng rưỡi đồng hồ.
Nói thật, ngược lại Ngôn Hề có chút căng thẳng, nhưng mà nàng nghĩ đến An Chi chưa đầy mười tuổi đã tham gia thi lên sơ trung rồi, còn đứng thứ năm toàn thành phố. Lần này nhất định là không thành vấn đề. Chính là vài ngày gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, Đào Trân Trân trở về, nàng phát sốt, còn có kinh nguyệt...
Trái tim vừa buông lỏng của Ngôn Hề lại nhảy lên.
Đợi đến lúc thời gian thi bắt đầu, mặt trời chói chang đã lên cao, Ngôn Hề đeo kính râm, đứng dưới bóng cây nghe điện thoại.
Ngôn đại ca: "Hôm nay An Chi thi cao trung sao? Ân...Mới mười ba tuổi đã thi cao trung rồi...Hai tên tiểu tử thúi kia không biết có phải lưu ban hay không, vẫn là con gái tốt..."
Ngôn Dĩ Nam: "Hahaha, mặt trời gay gắt như vậy, ta mới không đi ra ngoài a..."
Liễu Y Y: "Ngươi ngốc a, tìm nơi mát mà đến a...Cái gì? Ta cũng không đi...Chuyện khổ cực như vậy!"
Ngôn Hề: "..."
Đứa nhỏ tham gia cuộc thi tương đối vất vả a? Không phải các ngươi hẳn là nên quan tâm đứa nhỏ sao?
Mười giờ qua một khắc, An Chi đi ra, đưa mắt nhìn qua đám đông gia trưởng, nàng tùy ý trả lời vài vấn đế của mấy người gia trưởng tò mò. Ngôn Hề thấy nàng mang thần sắc miễn cưỡng, có chút kiệt sức, cũng không hỏi nàng thi làm sao, lái xe ngay lập tức về nhà.
Vừa về đến nhà, Lưu nãi nãi đem khăn lông ướt đến cho các nàng lau mặt. Hỏi thăm An Chi đói bụng chưa, có mệt hay không? Quay đầu lại nhìn Ngôn Hề: "Tiểu Ngôn, mặt ngươi đã phơi nắng đỏ lên rồi, mau nghỉ ngơi."
An Chi quay đầu nhìn thoáng qua. Quả thật có chút đỏ lên.
Một lát sau, bắt đầu ăn cơm, Lưu nãi nãi chuẩn bị trà chanh lạnh cho Ngôn Hề.
An Chi không thể uống, mắt ba ba nhìn chằm chằm vào người kia đang uống. Ngôn Hề hướng nàng cong cong khóe môi, liếc nhìn qua Lưu nãi nãi đang trong phòng bếp, đang muốn cầm ly đưa qua.
An Chi chớp mắt mấy cái, có chút thẹn thùng muốn đưa tay tới.
"Tiểu Ngôn!" Lưu nãi nãi đi tới nhìn thấy.
Được rồi, không được uống.
Cơm nước xong xuôi, An Chi ngủ ở ghế sofa trên lầu hai. Lúc Ngôn Hề đi lên, quạt điện o o chuyển động, thấy nàng nằm nghiêng, cẳng chân nhỏ trắng nõn đến trong suốt. Giống như bé thỏ con đang yên lặng ngủ rất say.
Buổi chiều thi vật lý. An Chi vừa định đi vào, lại xoay người chạy tới, đề Ngôn Hề đi đến nơi khác đợi, ít nhất phải là một quán cafe có điều hòa.
Ngôn Hề vừa muốn nói gì đó, An Chi liền phồng mặt: "Nếu ngươi không đi, nửa giờ thi ta liền nộp bài đi ra."
Một lát sau, Ngôn Hề đã dễ chịu thoải mái mà ngồi ở trong quán cafe, buồn bực nghĩ đến buổi sáng tại sao lại ngốc như vậy, còn có những người gia trưởng kia cũng thế, ngốc nghếch đứng đợi ở cổng trường, rõ ràng là lo lắng đến mức nào cũng không làm được gì hết.
Lúc này lại nhận được một cuộc điện thoại, là Ngôn Dĩ Tây.
"An Chi đi ra chưa?"
"Nhị ca...Ngươi nói cái gì vậy? Mới nửa tiếng thôi."
"Vậy là đủ rồi."
"Nhị ca...Chưa được nữa giờ thi không thể nộp bài...Đây là thi cao trung."
"Ha, coi như là thi cao trung, có thể thêm mười phút nữa."
Ngôn Hề: "..."
Nửa tiếng sau, An Chi liền tới tìm nàng.
Thần sắc nàng có chút bất đắc dĩ. Nhìn qua chắc là lại bị gia trưởng đứng trước cổng kéo lại hỏi chuyện.
Ngôn Hề nhịn không được hỏi một câu: "Thế nào rồi?"
Vẻ mặt An Chi bình tĩnh: "Không có vấn đề gì, ta cũng đã kiểm tra lại mấy lần rồi."
Ngôn Hề: "..."
Giữa trưa ngày thứ hai lúc ăn cơm, rốt cuộc An Chi lén uống được một chút trà chanh lạnh, Ngôn Hề cầm ly, đưa qua, liền đút cho nàng một ngụm.
Ngày thứ ba sau khi thi tiếng Anh xong, liền được giải phóng, ngay cả trong không khí cũng có sự hân hoan. Dòng người tấp nập trước cổng trường, tiếng người huyên náo. Ngôn Hề mặc một bộ váy dài, trong đám người đặc biệt chói mắt. An Chi chạy tới, nàng mỉm cười vẫn luôn ngắm nhìn người kia.
Giống như ngày đầu tiên tan học của nàng, người kia cũng đứng ở cổng trường đợi nàng.
An Chi nhớ rõ khi đó nàng thật hưng phấn, một đường chạy rất nhanh. Nhưng mà không có chạy đến trong lòng người kia. Một khắc đó, nàng đã có một chút xúc động, muốn nhào vào trong lòng của người kia.
Nhưng đó không phải là nàng, đến trước mặt người kia nàng vẫn theo bản năng mà đứng lại.
"Đi thôi, chúng ta đi ăn cái gì đi." Ngôn Hề vỗ vỗ bờ vai nàng.
Các nàng đi ăn cá nướng, bởi vì An Chi không thể ăn cay, Ngôn Hề gọi cá Thanh Giang nướng tỏi. Bao tử xào cay, bánh đúc đậu là món khai vị, còn có trà chanh lạnh An Chi nghĩ đến vài ngày nay, bánh khoai lang tím cuộn, bánh hạt dẻ đậu xanh mà nàng yêu thích.
An Chi ăn đến chóp mũi đổ mồ hôi, cực kỳ vui vẻ.
Ngôn Hề thấy nàng ăn đến vui vẻ, ngược lại bản thân không có ăn bao nhiêu, vẫn luôn gắp cho nàng.
"Đăng ký cho ngưoi một tour du lịch, ngươi và Dương Mông