Hai người cứ như vậy mà thẳng tắp nhìn nhau mấy giây.
An Chi rụt cánh tay đang ôm lấy cổ Ngôn Hề về. Gương mặt bánh bao trắng nõn lập tức hồng lên, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, muốn nói cái gì đó nhưng lại nói không nên lời.
Ngôn Hề vốn đang kinh ngạc nghi hoặc, thấy cô bé càng ngày càng đỏ mặt cũng nhịn không được cười rộ lên. Nàng chạm vào má lúm đồng tiền của An Chi một cái, "Đây là thế nào? Hôn người ta rồi liền ngượng ngùng?"
"Ta, ta..." Tâm tình khẩn trương, quẫn bách, bối rối, ngượng ngùng thoáng cái cuốn tới, ngay cả đôi mắt An Chi cũng không dám nâng lên.
Ngôn Hề nghĩ thầm: Đứa nhỏ này có phải da mặt càng ngày càng mỏng rồi hay không.
Nàng vỗ vỗ đầu An Chi, vừa định nói chuyện, An Chi ngẩng đầu lên nhìn nàng, cặp mắt thuần tịnh kia ngắm nhìn nàng: "Ta không muốn ngươi không vui..."
Tay Ngôn Hề còn đang đặt trên đầu cô bé, lông mi nàng run rẩy, nhất thời có chút không biết phải giải quyết thế nào. Nàng cũng không có không vui, chẳng qua là nên nói như thế nào, ngay cả chính nàng cũng không biết đây là loại cảm giác gì...
Trống rỗng, mờ mịt.
Bỗng nhiên, trong lòng nặng hơn chút ít, thân thể An Chi lần nữa tiến về phía trước, vùi mặt lên bả vai của nàng, cánh tay mềm nhỏ của thiếu nữ ôm thật chặt lấy nàng.
Bàn tay của Ngôn Hề theo mái tóc mềm mượt của cô bé trượt xuống. Cái ôm này phi thường ấm áp. Nàng nhắm hai mắt lại. Lúc An Chi còn bé ôm lấy là một đoàn nho nhỏ, giống như búp bê có nhiệt độ. Nàng luôn tưởng rằng cô bé vẫn là đứa bé nho nhỏ kia, nhưng mà bây giờ cô bé đã trưởng thành, thân thể mềm mại thơm mát, hơi thở ngọt như mật đường, bàn tay của cô bé đặt phía sau lưng của nàng, nhẹ nhàng mà vuốt, động tác tràn đầy hàm xúc dịu dàng.
Điều này làm cho Ngôn Hề có loại cảm giác hoảng hốt.
An Chi cọ cọ lên vai của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng trượt xuống cánh tay của nàng, đôi mắt ươn ướt nước lẳng lặng nhìn nàng. Lông mi Ngôn Hề rũ xuống, rất tự nhiên đối mặt với cô bé.
Hai người cũng không lên tiếng.
Tựa hồ cũng cảm thấy không cần phải nói gì cả.
Đầu ngón tay của Ngôn Hề vuốt qua sợi tóc của An Chi, chậm rãi vuốt ve. Khi còn nhỏ lúc nàng làm ác mộng, nhất định phải vuốt đầu của nàng thì nàng mới có thể ngủ được. Thế cho nên động tác sờ đầu này đối với các nàng đều là thói quen, gần như là sự tồn tại vượt trên bất kỳ tư tưởng nào.
Đây không thể nghi ngờ là một động tác rất dễ chịu. Mi mắt của An Chi rũ xuống.
Ngôn Hề là góc nhìn trên cao, nhất cử nhất động biến hóa của An Chi đều có thể nhìn thấy. Quả nhiên vẫn là như vậy, lúc nàng còn nhỏ, chỉ cần động tác này, chẳng mấy chốc sẽ buồn ngủ, mí mắt dính vào nhau, giống như một chú mèo con vừa ra đời không bao lâu.
Ngôn Hề phất ra mái tóc mềm của nàng, lộ ra cần cổ thiên nga tuyết trắng còn có cái lỗ tai nho nhỏ. Đôi mắt bên dưới hàng lông mi cong dày của Ngôm Hề tụ lại một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Những năm này An Chi ở bên cạnh nàng, thời gian trầm tĩnh, trôi qua vừa chậm vừa nhanh, trong chớp mắt An Chi liền đã trưởng thành thành một thiếu nữ xinh đẹp đến như vậy rồi.
Đầu ngón tay Ngôn Hề chạm vào chiếc cổ của nàng, một đoạn tinh tế, làn da gần như trong suốt, ấm áp, phía dưới da thịt là mạch đập của nàng, là nhịp tim vững vàng của nàng.
Trong lòng Ngôn Hề cũng bình tĩnh trở lại.
Phòng ở của nàng rất lớn, bởi vì cha mẹ tỉ mỉ lựa chọn vị trí, tỉ mỉ trang hoàng, có bốn tầng, ngoài ra còn có ban công trên tầng thượng. Là cha mẹ chuẩn bị cho gia đình. Bây giờ chỉ có nàng cùng An Chi sống ở đây, bình thường phạm vi hoạt động của các nàng cũng chỉ có lầu một cùng lầu hai, khắp nơi đều là dấu vết của các nàng.
Ngôn Hề không dám tưởng tượng, phòng ở này của nàng, nếu như không có An Chi, căn phòng này chỉ có một mình nàng, vậy sẽ có bao nhiêu đáng sợ, có lẽ nếu như không có An Chi, những năm này có thể nàng sẽ để cho những người khác bước vào cuộc sống của nàng, nhưng mà đó là giả thiết, giờ phút này thiếu nữ đang ở trong lòng nàng mới là chân thực.
Nàng cần gì phải hoài nghi bản thân mình, cần gì phải không biết nên giải quyết như thế nào. Có lẽ trong tương lai, nàng sẽ yêu, có lẽ sẽ không yêu, có lẽ nàng sẽ tiếp tục cô độc một mình, chỉ là nàng không có cách nào thuyết phục chính mình miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng ít ra thời khắc này nàng không phải một mình, An Chi ở đây. Thiếu nữ trong lòng đang ở đây.
Lúc này, không có ai nói chuyện, đêm khuya yên tĩnh, hương thầm lan tỏa. An Chi động đậy, dụi mắt. Nàng giương mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt của Ngôn Hề.
"Mau đi ngủ đi, ngươi cũng buồn ngủ rồi."
Ngôn Hề đẩy nàng ngồi dậy, An Chi hơi mơ hồ mà đứng lên, trong đầu có một nút thắt xoay tròn. Ngôn Hề nhìn bộ dạng mơ hồ đáng yêu của nàng, cười khẽ mà nhéo gương mặt của nàng một chút.
An Chi chớp mắt một cái, lúc này mới cảm thấy Ngôn Hề hình như đã trở lại rồi, khóe môi chứa đựng ý cười dịu dàng, gần như cưng chiều mà nhìn nàng.
Cưng chiều...
Trong đầu An Chi hiện lên từ này, làm cho nàng ngượng ngùng.
Ngôn Hề thấy nàng nửa ngày không nhúc nhích, gương mặt còn khó hiểu mà đỏ lên. Bật thốt lên lời trêu ghẹo: "Tại sao không đi ngủ, còn muốn hôn ta một cái nữa sao?"
An Chi lập tức bốc cháy, nàng vốn không có dự liệu được Ngôn Hề sẽ nói ra lời này, cơ hồ là choáng ngay tại chỗ. Trong máu có thứ gì đó đang mãnh liệt dâng lên, có thứ gì đó đang nảy mầm phát triển mạnh mẽ, An Chi còn trẻ vốn không biết nên xử lý như thế nào, nàng chính là choáng ngay tại chỗ, mặt nóng lên, chỉ là đôi mắt nàng lóe sáng, lan tràn hỏa diễm non nớt, nhìn thẳng qua Ngôn Hề.
Ánh mắt như vậy...
Ngôn Hề giật mình, hậu tri hậu giác, tựa hồ cảm thấy lời nói vừa rồi có gì đó không đúng, nhưng mà mơ mơ hồ hồ, không đợi nàng phân biệt rõ ra có chỗ