An Chi cảm thấy tóc gáy trên toàn thân mình đều muốn dựng đứng lên. Hứa Gia Nhĩ nhìn bộ dạng tạc mao của nàng, sững sờ, "Làm sao vậy, ngươi thật sự thích nữ sinh đúng không?"
An Chi nhíu mày trừng mắt nhìn nàng.
Hứa Gia Nhĩ: "...Không phải, ta dọa đến ngươi sao, chính là...Ta chỉ thử thôi..."
An Chi thiếu chút nữa đã không thở nổi, đôi mắt đều đỏ lên, quả thực là quá tức giận rồi. Nàng không muốn nói gì nữa, xoay người muốn đi. Chân dài của Hứa Gia Nhĩ bước một bước, cản ở trước mặt nàng, "Ai, tiểu lớp trưởng...Ta chỉ đùa một chút."
"Rất buồn cười sao?" An Chi căm tức nhìn nàng, "Ta không cảm thấy buồn cười, ngươi tránh ra."
Lúc này Hứa Gia Nhĩ thu hồi nét trêu ghẹo vui vẻ trên mặt, đứng cản trước mặt nàng, không cho nàng đi, "Thực xin lỗi, ta rõ là..." Nàng gãi gãi đầu, vốn muốn nói là mình không cố ý, nhưng mà vừa rồi nàng chính là cố ý muốn thăm dò.
Nàng nhớ rõ lúc đó khi nàng đứng ở trên bục giảng tự giới thiệu, thần sắc của toàn bộ bạn học đều bị nàng nhìn thấy, kinh ngạc, kinh diễm, còn có trộn lẫn một chút của "Thiên cẩu*" và "Hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề", chỉ có một người tò mò nhìn nàng, tựa hồ còn xen lẫn một chút lo lắng.
(*Kiểu như Fucking the dog – câu nói bật ra khi gặp chuyện kinh ngạc)
Ngồi phía sau tiểu lớp trưởng, thứ đầu tiên nàng nghe thấy được chính là một cỗ hương hoa nhàn nhạt, giống hoa nhài, lại giống như hoa sơn chi, nhưng mà không có nồng nặc như mùi hoa sơn chi thông thường. Không biết là do mùi hương của nhãn hiệu nước hoa nào đó, hay là hương vị bản thân người kia.
Khi vào học, nàng buồn chán nhìn chằm chằm vào bóng lưng phía trước, nghe nói là một trong những người nhỏ tuổi nhất lớp, chiều cao cũng không coi là thấp, chỉ là không biết tại sao nhìn thấy vẫn còn nhỏ. Giọng nói mềm mại, âm thanh khí tức đầy nét trẻ con. Tay chân gầy gầy trắng trắng, rất giống một con thỏ nhỏ.
Hứa Gia Nhĩ sinh ra tâm tư muốn làm quen với nàng, dùng ngón tay chọt nàng, cầm bút làm nàng nhột, rốt cuộc nói chuyện được với nàng, không có việc gì thì muốn trêu nàng vài câu. Bộ dáng tức giận của nàng cực kỳ thú vị.
Từ rất sớm Hứa Gia Nhĩ đã biết mình thích nữ sinh, cha mẹ của nàng đều lớn lên ở nước ngoài, tiếp nhận giáo dục của nước ngoài, tư tưởng tương đối dân chủ. Hai người đều là thông dịch viên, tìm hiểu nhau yêu nhau. Trên người Hứa Gia Nhĩ có loại tự tin và trong sáng do được trưởng thành trong hoàn cảnh gia đình tràn đầy yêu thương và tôn trọng. Điều này làm cho nàng trở nên đặc biệt nổi bật trong lứa bạn cùng tuổi, đặc biệt hấp dẫn người khác, mà chính nàng cũng biết như vậy.
Tuy rằng Hứa Gia Nhĩ thích nữ sinh, có khi cũng sẽ thích trêu đùa nữ sinh. Chỉ là về mặt tình yêu nàng là người đặc biệt kiêu ngạo đặc biệt tự tin, nàng cảm thấy nữ sinh mà nàng yêu thích nhất định phải là người ưu tú nhất, đáng yêu nhất, làm cho nàng động tâm nhất, động tâm đến mức trái tim phải đập thình thịch không ngừng.
Một khắc kia khi nhìn thấy Đào An Chi, tựa hồ đã có loại cảm giác này.
Chỉ là nàng không xác thực tiểu lớp trưởng có phải cũng thích nữ sinh hay không, cho nên mới phải giả vờ thử thăm dò người kia.
Nhưng nhìn đến bộ dạng khó thở muốn chạy kia của tiểu lớp trưởng, Hứa Gia Nhĩ cảm thấy hình như mình hơi quá đáng, dù sao không phải tất cả mọi người đều có thể thảng nhiên đối mặt với tính hướng của bản thân giống như nàng. Thực tế tiểu lớp trưởng là loại người ra gió lớn cũng sợ bị dọa đến như, mặc dù siêu đáng yêu.
Nàng cố kềm nén tiếu ý, phi thường đứng đắn cản người kia lại, hết sức nghiêm túc nhận lỗi: "Thực xin lỗi!"
Tiểu lớp trưởng hẳn là người đặc biệt mềm lòng, mình thành khẩn nói xin lỗi nàng hẳn là nàng sẽ không còn tức giận như vậy nữa.
Quả nhiên người kia chần chờ nhìn nàng, tựa hồ đang muốn phân rõ xem nàng có bao nhiêu thành ý. Hứa Gia Nhĩ vội vàng làm ra vẻ mặt nghiêm túc, "Thật sự, ta thật sự là hay nói giỡn, ngươi không cần trả lời ta."
Đúng như dự đoán tiểu lớp trưởng rất rõ ràng mà thở phào nhẹ nhõm, cũng không còn kinh hoảng nữa, chỉ là trong ánh mắt vẫn có cảnh giác.
Hứa Gia Nhĩ âm thầm cười trộm, nàng đã biết rõ đáp án.
Nàng cười đến quái dị như vậy, trong lòng An Chi cảm thấy khá là kỳ lạ, không muốn tiếp tục nói chuyện với nàng, "Vậy ta có thể đi chưa? Ngươi không cần phải cản đường ta."
Hành lang vốn không lớn, Hứa Gia Nhĩ cao hơn nàng một cái đầu, rất có cảm giác uy hiếp.
"Không phải ngươi đang chờ ba hay là mẹ người họp phụ huynh sao? Đi theo ta ..., chúng ta nói chuyện a..." Hứa Gia Nhĩ bước về phía trước.
An Chi buộc lòng phải lui về phía sau một bước: "Không có chuyện gì để nói."
"Sao lại cảm thấy như ngươi đang sợ ta vậy, ta không có gì để sợ hết, tiểu lớp trưởng." Hứa Gia Nhĩ nhìn gương mặt tràn đầy cảnh giác của người kia, giống như một bé thỏ con bất kỳ lúc nào cũng có thể tạc mao. Nàng có chút nhếch môi, tâm tình phi thường tốt, "Không phải chúng ta nên trao đổi bài thi sao, tiểu lớp trưởng, tiếng Anh của ngươi còn yếu a..."
An Chi bị nàng hấp dẫn lấy lực chú ý.
Hứa Gia Nhĩ từ từ tới gần nàng, nói với nàng: "Ta phát hiện có chỗ người phát âm sai, còn có những điềm trừ trong bài đọc nữa...Ngươi đọc câu hỏi trước hay là đọc đoạn văn trước?"
"Câu hỏi a."
"Ân, ta cũng vậy, bất quá ngươi hiểu hơi sai ý nghĩa một chút, lúc đó trên lớp là học về ô nhiễm môi trường...Ô nhiễm không khí chẳng qua là một phần trong đó...Ngươi xem đi..."
An Chi nhướng nhướng mày, lấy tập từ trong ba lô ra xem, lẳng lặng lắng nghe, cũng không có phát hiện một tay Hứa Gia Nhĩ chống trên tường, gần như là đem nàng ôm vào trong lòng, bàn tay kia cầm tập.
Chờ đến khi Ngôn Hề từ phòng họp đi ra, đi đến hành lang bên này tìm An Chi. Liền nhìn thấy hình ảnh như vậy, chỉ có điều từ góc nhìn của nàng, là một người có vóc dáng cao gầy tóc ngắn đem Đào Đào ôm vào trong lòng, cái trán hai người gần như chạm vào nhau, đang nhìn quyển tập nói chuyện.
Ngôn Hề dừng bước chân lại,