Kỳ nghỉ hè trôi qua, An Chi liền lên cao nhị. Ngôn Hề quan sát cả kỳ nghỉ hè, cũng không phát hiện An Chi có gì khác thường, ít nhất là không có dấu hiệu yêu sớm như nàng lo lắng, ngoại trừ thời gian chơi điện thoại nhiều hơn một chút.
Ngôn Hề nhắc nhở chính mình lần thứ N là đừng quản lý quá nghiêm khắc. Bây giờ đứa nhỏ ở độ tuổi này cũng có thể nói chuyện yêu đương, huống chi mặc dù An Chi mới 14 tuổi, nhưng mà đã lên cao trung, học sinh cao trung nói chuyện yêu đương đã là chuyện phổ biến đến không thể phổ biến hơn được nữa rồi.
Từ khi An Chi thi đậu vào sơ trung chiều cao của nàng phát triển rất nhanh, nàng trổ mã càng ngày càng xinh đẹp, Ngôn Hề lại càng ngày càng có loại cảm giác bất an không xác định được.
Ngôn Hề không biết là nàng đang bắt đầu già rồi hay là do nhiều năm qua nàng đã quá quen thuộc với An Chi, cảm thấy duy trì cách thức ở chung như trước đây rất thoải mái, có lẽ là rất thoải mái, cho nên nàng mới cảnh giác với tất cả những mối nguy hiểm có thể phá vỡ hình thức ở chung ổn định này?
Một mặt nàng biết rõ An Chi sắp bước vào thời kỳ trưởng thành, một mặt lại muốn giữ cách thức ở chung như khi cô bé còn nhỏ. Nàng thường thường sẽ nhìn nét mặt tươi cười của An Chi một lúc thật lâu, cảm khái năm tháng làm cho đứa bé kia trở thành một thiếu nữ đáng yêu như vậy, vừa kiêu ngạo vừa mang một chút thất lạc.
Thật sự là mâu thuẫn, Ngôn Hề hơi tự giễu mà cười cười.
Nguyện vọng trước kia của nàng không phải là hy vọng An Chi có thể khỏe mạnh vui vẻ mà lớn lên ở bên cạnh nàng sao? Chỉ cần cô bé thích, cô bé muốn làm, nàng hẳn là nên ủng hộ mới đúng.
Gần đây nàng lại cao lên 2cm nữa, bây giờ là 162cm, lúc đầu giống như một chú thỏ nhỏ nhảy tới nhảy lui, nhất định muốn Ngôn Hề đánh dấu lên tường thật cẩn thận cho nàng.
Ngôn Hề bị nàng chọc cười, rõ ràng vẫn là tâm tính của đứa bé.
"Đi chân trần đến đo, không được phép gian lận." Ngôn Hề cầm lấy cây bút đánh dấu nhìn nàng cười.
An Chi bĩu môi, đá rơi dép lê xuống, lộ ra hai bàn chân trần nhỏ nhắn trắng nõn, đi đến đứng bên vách tường, đôi mắt hạnh đen lúng liếng nhìn Ngôn Hề. Ngôn Hề mấp máy môi, đến trước mặt cô bé, nàng trái lại không có cởi giày, Sam edelman gia gingham dép lê sọc ca rô trắng đen, tuy rằng chỉ có hai ba cm, nhưng mà cũng làm tăng thêm chiều cao của nàng, ước chừng cao hơn cô bé nữa cái đầu.
Người kia khẽ tới gần, khí tức vốn có của người kia vờn quanh bao trùm lấy nàng.
Thân thể An Chi cứng đờ lại, hơi thở của hai người càng ngày càng gần, mà nàng càng ngày càng không được tự nhiên.
Ánh mắt của An Chi dời lên trên một chút, nhìn thấy khóe môi của Ngôn Hề, ở nhà nàng không dùng son môi, sáng bóng rất tự nhiên, giống như cánh hoa dính giọt sương sáng sớm.
Ánh mắt An Chi như bị đâm một cái, không dám nhìn nữa, cụp mắt xuống, lại nhìn thấy trước ngực nàng phập phồng. Chẳng qua là T-shirt màu trắng tùy ý, nhưng là những chữ cái trước ngực cao vút.
An Chi cảm thấy bản thân càng ngày càng khống chế không nổi ánh mắt của mình, mỗi ngày nhìn thấy Ngôn Hề còn chưa đủ, có khi còn lén nhìn người kia mà ngẩn người. Trước kia nàng nhìn Ngôn Hề chẳng qua là nhìn tổng thể cả người, bây giờ bất giác nàng sẽ nhìn vào từng phần trên người người kia, môi của người kia, ánh mắt của người kia, xương quai xanh của người kia, còn có...ngực của người kia ...
An Chi cảm thấy mình càng lúc càng giống lưu manh, cảm thấy bản thân đặc biệt đáng khinh, đặc biệt chán ghét chính mình.
Nàng sợ Ngôn Hề phát hiện ra, lại mơ hồ hy vọng Ngôn Hề có thể nhìn ra chút gì đó.
"Ân?" Ngôn Hề nghi ngờ cúi xuống nhìn cô bé. Nàng đã đánh dấu xong rồi, An Chi còn ngây ngốc đứng đó vẫn không nhúc nhích.
An Chi phục hồi tinh thần lại, ngại ngùng mà nghiêng đầu đi, tùy tiện tìm chủ đề để chuyển hướng.
Ngôn Hề có chút khó chịu, rõ ràng cảm thấy An Chi đang chuyển đề tài, cho nên đã bắt đầu có bí mật của mình rồi sao...Tuy rằng lúc trước cô bé cũng không phải luôn nói ra những suy nghĩ tâm sự trong lòng với nàng, nhưng ít ra cô bé chưa từng trốn tránh những chủ đề của nàng, cũng sẽ làm nũng với nàng nữa.
Nội tâm Ngôn Hề có chút thở dài, cũng đúng, thanh xuân nha...Đại khái là đã bắt đầu có cảm giác khoảng cách tuổi tác với nàng rồi a.
Qua lễ Quốc khánh, rất nhanh sẽ đến tháng 11. Năm nay thời tiết không tốt lắm, tuyết đầu mùa còn chưa tới, thời tiết đã bắt đầu liên tục âm u lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương.
Chỉ là trong tháng này lão trạch Ngôn gia có chuyện đại hỉ sự. Đại thọ tám mươi tuổi của Ngôn gia gia, không giống như những lần sinh nhật trước chỉ tổ chức đơn giản trong gia đình, bốn người cháu của Ngôn gia muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật lớn cho ông nội. Tiệc sinh nhật tổ chức ở lão trạch, ngoại trừ đầu bếp trong nhà, còn mời hai người đầu bếp của nhà hàng năm sao đến hỗ trợ.
Danh sách khách mời rất dài, ngoại trừ chiến hữu, đồng nghiệp của Ngôn gia gia và các học sinh, bằng hữu của Ngôn nãi nãi, còn có đồng nghiệp cùng bằng hữu của những người cháu Ngôn gia.
Hẹn gặp nhau vào ngày cuối tuần, tụ tập cùng nhau, tình cảnh ồn ào náo nhiệt. Người trẻ tuổi có tiệc buffet ở tầng một, lầu hai là những món ăn dinh dưỡng thích hợp với người lớn tuổi. Khách mời trước tiên lên lầu hai, ân cần thăm hỏi Ngôn gia gia Ngôn nãi nãi, sau đó trò chuyện với nhau kết giao tình cảm.
Liễu Y Y tất nhiên cũng tới, không có hoạt bát như bình thường, nàng lộ ra có chút mệt mỏi, không có nhiều tinh thần.
"Làm sao vậy?" Ngôn Hề tranh thủ đi đến bên cạnh nàng hỏi nàng.
"...Không có gì, chỉ tranh cãi vài câu thôi."
"Tại sao?" Ngôn Hề nghi hoặc, Liễu Y Y