Khách mời hết mình vui vẻ cho đến chạng vạng tối, mọi người thỏa mãn ra về. Bọn nhỏ đi tới lầu hai.
Ngôn gia gia cùng Ngôn nãi nãi đang ngồi cùng nhau, nắm tay. Từ khi những đứa nhỏ trong nhà bắt đầu hiểu chuyện, hai vị lão nhân gia vẫn là yêu thương, hòa ái, bộ dáng ân ái chưa từng tức giận.
Mái tóc bọn họ bạc trắng, gương mặt hiền lành, mỗi một nếp nhăn mỗi một chấm đồi mồi đều là thời gian lưu lại. Khi bọn họ nhìn về phía ngươi, ngươi sẽ nhận được sự ủng hộ, ngươi sẽ cảm thấy mọi thứ đều dễ dàng, không có chuyện gì không vượt qua được, cũng không có chuyện gì làm không được.
Bọn họ ngồi ở vị trí gia chủ, bọn nhỏ ngồi vây quanh bọn họ, mọi người cười cười nói nói.
Ngôn gia gia cười nói: "Mỗi ngày sinh nhật hàng năm đều muôn bọn nhỏ hát một bài, năm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ."
Ngôn nãi nãi hiếm khi tinh thần tỉnh táo, cười nhìn Ngôn gia gia: "Hôm nay lớn hơn một tuổi a, lão đầu tử, không biết dây thanh quản của ngươi còn có thể hát được không đây?"
Ngôn gia gia cười ha ha: "Ngươi đàn được ta liền hát được."
Ngôn nãi nãi cười híp mắt đứng lên đi đến bên cây đàn dương cầm.
Bọn nhỏ cười hì hì, kinh hô ồn ào.
Ngôn Dĩ Nam kêu lên: "Bà nội! Cố lên! Cho lão nhân này mở rộng tầm mắt một chút!"
Ngôn Dĩ Đông trừng mắt nhìn hắn, Ngôn Dĩ Nam hướng đại ca của hắn le lưỡi, đại ca lắc đầu cười cười.
Ngôn nãi nãi ngồi ở bên cây đàn dương cầm, từ lúc bà còn trẻ chính là một nữ nhân ưu nhã xinh đẹp, bây giờ cũng vậy, lúc bắt đầu đánh đàn bà có một động tác nhỏ, xoay chiếc nhẫn ở ngón giữa, cổ có chút ngẩng lên.
Sau đó quay đầu hơi nở nụ cười với những đứa nhỏ và chồng của mình. Giai điệu hoa lệ lưu loát từ đầu ngón tay linh hoạt của bà chảy ra.
Bọn nhỏ lộ ra cái mỉm cười quen thuộc. Ngôn gia gia đứng lên, bởi vì hôm nay là tiệc sinh nhật, ông mặc một bộ âu phục thẳng tắp, gọn gàng soái khí.
"Ân ân..." Ngôn gia gia ưởn thẳng bờ lưng bởi vì tuổi già đã không còn vững chắc, bàn tay đưa lên cổ áo làm ra động tác chỉnh sữa cái nơ trong không khí, mấy đứa nhỏ được ông chọc cười khanh khách.
Đứng thẳng, kinh nghiệm nhiều năm biểu diễn trên sân khấu cùng đã trở về.
"Đêm khuya trong hoa viên bốn bề im ắng, chỉ có Phong nhi đang nhẹ nhàng ca hát
Cảnh ban đêm tốt biết bao nhiêu, Tâm nhi sảng khoái rất nhiều, ở buổi tối mê người này..."
Âm thanh của nam nhân hùng hậu, du dương, bài hát này bọn nhỏ đều rất quen thuộc rồi, cơ hồ là ông nội cùng bà nội vẫn luôn ngâm nga từ trước đến bây giờ. Tuổi tác của bọn họ dần dần lớn hơn, giọng nói của Ngôn gia gia đã không còn hữu lực như trước, nhịp điệu của Ngôn nãi nãi cũng không còn chuẩn xác như lúc tuổi còn trẻ.
Nhưng bọn họ vẫn đang lắng nghe rất chân thành. Hai vị lão nhân gia một người đàn một người hát, thỉnh thoảng còn trao đổi ánh mắt đối mặt mà mỉm cười.
Ngôn đại ca cùng Ngôn đại tẩu lắc đầu theo giai điệu nhìn nhau một cái; Liễu Y Y đưa mắt nhìn Ngôn Dĩ Tây.
Ngôn Dĩ Nam cười ha hả nhịp theo giai điệu.
Ngôn gia gia hát lời đầu tiên, sau đó đổi sang tiếng Nga hát phần lời tiếp theo.
Ông quay đầu nhìn về phía Ngôn nãi nãi, ánh mắt thâm tình, chuyển thành tiếng Trung hát tiếp:
"Người ở trong lòng ta ngồi bên cạnh ta, lặng yên nhìn ta không lên tiếng,
Ta muốn nói với ngươi, nhưng lại thẹn thùng..."
Tiếng Ngôn Dĩ Nam ồn ào, tiếng Đại Bàn Tiểu Bàn cười lên: "A, Thái gia gia thật buồn nôn..."
"Bao nhiêu lời giữ ở trong lòng..."
An Chi len lén liếc nhìn Ngôn Hề, thấy nàng mỉm cười nhìn ông nội bà nội, nơi đáy mắt có ánh sáng nhàn nhạt lấp lánh. An Chi ngưng mắt nhìn nàng, Ngôn Hề cũng không có quay đầu nhìn cô bé, ngẫu nhiên rũ bờ mi xuống, bộ dáng như có điều suy nghĩ.
Nàng đang suy nghĩ cái gì?
Có phải là nàng đang nhớ đến ai đó?
Nàng đã từng yêu người nào đó sao?
Có phải nàng vẫn còn yêu người đó hay không?
An Chi nhìn nàng rất lâu, lúc thu tầm mắt lại mới phát hiện Liễu Y Y đang nhìn mình, An Chi cúi đầu xuống.
Bên ngoài màn đêm buông xuống, nhiệt độ càng ngày càng thấp, trong phòng là hoan thanh tiếu ngữ, bọn nhỏ đè nén tâm sự của mình xuống, đều trêu đùa làm cho hai vị lão nhân vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, Ngôn Dĩ Tây cùng Liễu Y Y đi ra ngoài trước.
Ngôn Dĩ Tây muốn đi gara lấy xe, Liễu Y Y phiền muộn không lên tiếng mà đứng tại chỗ, Ngôn Dĩ Tây liếc nhìn nàng, tựa hồ đang chờ nàng nói chuyện, Liễu Y Y trầm mặt không nói lời nào.
Hai người đứng ngây người ở trước sân nhỏ.
Nửa ngày, Ngôn Dĩ Tây mở miệng nói: "Ta đưa ngươi về." Hắn tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai Liễu Y Y, là một động tác rất nhỏ như vậy, tất cả kiên cường của Liễu Y Y đều tháo xuống, nàng ngẩng mặt lên, trong đôi mắt tràn ngập hơi nước: "Dĩ Tây, ngươi nói thật với ta, có phải ngươi không thích ta hay không?"
Ngôn Dĩ Tây trầm mặc không nói, lông mày hắn nhíu lại thật chặt.
"Nếu như ngươi không thích ta, thì nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi nói rõ ràng, Liễu Y Y ta, Liễu Y Y ta ..." Giọng nói của Liễu Y Y nghẹn ngào, lại hung hăng nói ra, "Con mẹ nó chứ về sau tuyệt đối sẽ không quấn lấy ngươi nữa!"
Thanh âm của nàng rất lớn lại run rẩy. Ngôn Dĩ Nam cùng Ngôn Hề, An Chi đi ra đằng sau cũng