Một đêm Ngôn Hề trằn trọc ngủ không ngon giấc, hôm sau dậy trễ một chút, lúc thức dậy An Chi đã đi học rồi, trong phòng bếp có để lại bữa sáng cho nàng, cháo gạo vẫn còn ấm.
Ngôn Hề ngồi một người ở phòng bếp ăn cháo xong, ngẩn người một lát, mới lái xe đi làm.
Đương nhiên Ngôn Hề không phải là người ghét đồng tính, trên thực tế bắt đầu từ khi nàng lên cao trung, đã có nữ sinh tỏ vẻ thiện cảm đối với nàng, đến Đại học thì càng nhiều, Ngôn Hề thập phần xác định nàng không thích nữ sinh, nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua nàng sẽ cùng một chỗ với nữ nhân.
Ngôn Hề lớn lên trong một gia đình đa phần nam nhân, từ nhỏ nàng và các ca ca đã được giáo dục: Phải tôn trọng và bảo vệ bé gái. Đặc biệt nàng cũng là nữ, đối với người cùng giới tính sẽ có một phần quan tâm và chăm sóc hơn.
Bà nội nói với nàng như thế này: Tuy rằng bây giờ cũng quảng bá rùm beng là nam nữ bình quyền, nhưng mà nữ giới vô luận là từ khi sinh ra, đi học, đi làm hay lập gia đình, từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành, đoạn đường này cơ hồ là một con đường máu. Những ràng buộc áp lực từ xã hội của cả người cùng giới và khác giới sẽ không ngừng đặt lên người phụ nữ, các nàng nhất định phải vượt qua mọi chông gai cho đến cuối cùng.
Cho nên nữ giới phải giúp đỡ nữ giới, đây là sự giáo dục nàng được tiếp nhận từ nhỏ.
Tuy rằng tình yêu đồng tính không có trong phạm vi suy tính của nàng, chỉ là cũng không tới phiên nàng phát biểu ý kiến phản đối. Cho tới nay, nếu như nhận được sự hâm mộ từ người cùng giới, nàng đều là ngỏ ý cảm ơn, lại uyển chuyển từ chối. Vấn đề này nàng xử lý phi thường tự nhiên, không có chướng ngại.
Nhưng mà, nhưng mà bây giờ là An Chi, là đứa nhỏ lớn lên ở bên cạnh nàng, đã có khuynh hướng đồng tính.
Không, không phải khuynh hướng. Giọng nói của An Chi phi thường khẳng định, nàng nói: "Ta vốn không thích nam sinh..." Cơ bản cũng đã loại bỏ một khả năng khác, chỉ còn lại một khả năng chính là như vậy.
Không sợ người đồng tính và có người thân cận bên cạnh là người đồng tính là hai chuyện khác nhau, Ngôn Hề phi thường chán nản khi nàng có cảm giác như vậy.
Mơ hồ nhớ tới rất nhiều năm trước trên Weibo có một thực nghiệm, một đám trẻ không hề có đánh tiếng trước mà trực tiếp ra quỹ với cha mẹ, cha mẹ khiếp sợ, nổi giận, trong lúc kích động nói ra một vài lời khó nghe, bọn nhỏ cũng là bị tổn thương, cảm thấy không thể trở lại mối quan hệ như trước đây với người nhà.
Lúc ấy rất nhiều người đều đứng trên lập trường của những đứa nhỏ, đặc biệt là người trẻ tuổi. Cho rằng tính hường thì không thể chống lại, tình yêu cũng không có sai.
Nhưng mà Ngôn Hề lại nghe thấy những tiền bối trong đài đã làm cha mẹ tỏ vẻ thất vọng đau khổ, ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng đứa nhỏ hai mươi năm, một lòng trông mong đứa nhỏ có thể sống một cuộc đời mỹ mãn gia đình hạnh phúc, thật không ngờ thông qua một cuộc điện thoại ngươi nói ngươi thích người đồng tính, không cho bọn họ một chút chuẩn bị tâm lý nào, liền muốn cha mẹ bỏ qua phạm vi đạo đức xã hội và đạo lý luân thường của bọn họ để chấp nhận điều đó.
Tiền bối nói: "Thương tâm nhất không phải là chỗ đó, mà là đứa nhỏ liền chối bỏ tình yêu của cha mẹ dành cho chúng một cách rất đơn giản, nếu như không ủng hộ bọn chúng thì đồng nghĩa với việc không yêu thương chúng. Vậy ngược lại, ngươi cũng có từng yêu thương cha mẹ chút nào hay không? Ngươi chính là người nhu nhược, không dám đường đường chính chính quang minh chính đại nói với cha mẹ về tính hướng của ngươi, ngươi lựa chọn lợi dụng hoàn cảnh, hoàn toàn không cho cha mẹ thời gian để bình tâm lại, còn ép buộc cha mẹ thấu hiểu ngươi một cách vô điều kiện. Dựa vào cái gì đây?
Vốn con đường đồng tính này liền đã định trước sẽ ngập nghềnh gian nan hơn những con đường khác, ngay cả một chút dũng khí như vậy cũng không có, làm sao có thể đối mặt với cuộc sống sau này đây?"
Ngôn Hề không muốn đánh giá ai đúng ai sai, nhưng ít ra An Chi thẳng thắn với nàng, nàng là khiếp sợ, nhưng sau khi khiếp sợ qua đi lại mơ hồ có chút kiêu ngạo. Đứa bé này đã phải dũng cảm biết bao nhiêu, lựa chọn đối diên trực tiếp với tiếng lòng của mình.
Ngôn Hề tò mò, trong lòng An Chi đến cùng là nàng có hình tượng như thế nào? Là giống như một người mẹ nuôi hay là như một người bạn? Vô luận là như thế nào, kỳ vọng của An Chi đối với nàng nhất định phi thường cao, ít nhất chính mình làm cho cô bé cảm thấy có cảm giác an toàn, cô bé mới có thể to gan mà thẳng thắng nói ra những lời này với nàng.
Như vậy liền chỉ còn lại một vấn đề: An Chi còn nhỏ như vậy, nàng có thể khẳng định chắc chắn sao? Sẽ không phải chỉ là một giai đoạn nhất thời thôi chứ?
Ngôn Hề ngay lập tức lắc đầu, không có khả năng, không thể nói bởi vì nàng còn nhỏ mà chối bỏ sự phán đoán của nàng đối với bản thân mình. Cho là mình thích người cùng giới, đây là một chuyện rất nghiên trọng, mà An Chi, từ nhỏ nàng đối với những thứ mình yêu thích đã rất rõ ràng.
Khoan đã!
Ngôn Hề cắn cây bút thong thả bước tới bước lui ở hành lang văn phòng cả buổi sáng.
Nếu không có cơ hội chắc có lẽ An Chi sẽ không ý thức được mình thích nữ sinh mới đúng...
Sẽ không phải là...
Ngôn Hề cau mày, không phải như nàng đang nghĩ đúng không? Chẳng lẽ là Hứa Gia Nhĩ kia?
Thiếu chút nữa Ngôn Hề đã cắn nát cây bít rồi, mặt mày ủ rũ.
Sau khi học xong hai tiết, tiếng chuông hết giờ vang lên, An Chi liền trực tiếp nằm sấp trên bàn học, đôi má dán lên mặt bàn, cau mày.
An Chi ngừng lại một chút, đầu nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn. Thật ngu ngốc, thật xúc động, tối hôm qua nàng liền nói thẳng ra như vậy, chuyện này làm sao bây giờ đây, buổi sáng nàng cũng không dám đợi đến lúc Ngôn Hề rời giường, nàng sợ hãi.
Nàng lấy tay che gương mặt lại, trong lòng rối bòng bong.
Hứa Gia Nhĩ ngồi ở phía sau lặng yên quan sát nàng trong chốc lát, chọt chọt vào sau lưng nàng.
"Không cần để ý đến ta." Giọng nói chán nản của An Chi cất lên.
"Lão sư sắp vào rồi, ngươi muốn nằm như vậy cả tiết luôn sao?" Hứa Gia Nhĩ tiếp tục chọt chọt nàng.
"Ngươi rất phiền."
Hứa Gia Nhĩ haha cười, "Tiểu lớp trưởng, ta cũng không phải là người cần được người khác kêu ngồi