Ngôn Hề ngồi trên ghế sofa minh tư khổ tưởng trong chốc lát, quyết định vẫn là đi xem nàng một cái. Cửa phòng An Chi không khóa, Ngôn Hề gõ cửa, "Đào Đào?"
Qua mấy giây trong phòng mới truyền tới âm thanh ảo nảo "Ân" một tiếng.
Ngôn Hề đẩy cửa đi vào, An Chi đã dọn dẹp xong mặt bàn và rửa ly rồi, mặc đồ ngủ ngồi ở trên giường.
"Muốn đi ngủ sao?" Ngôn Hề mỉm cười hỏi.
"Ân." An Chi thấp giọng trả lời. Nàng mặc áo ngủ ngắn tay bằng vải gai, do gần đây cao lên, quần áo ngủ lúc trước ngắn hơn một chút, lộ ra mắt cá chân tuyết trắng.
Ngôn Hề đi qua ngồi bên mép giường nàng, "Không mang vớ đi ngủ sao?"
"Không cần mang." An Chi ôm đầu gối, cũng không có nhìn nàng.
Ngôn Hề có chút nhíu mày, cảm nhận được tâm tình của An Chi rõ ràng có vấn đề, hẳn là bời vì ngày hôm qua nói thẳng thắng nổi lòng với nàng.
Ngôn Hề suy nghĩ nên làm sao để mở ra chủ đề này, nàng thử hỏi: "Vừa rồi bài tập tiếng Anh là không được sao? Hay là..."
Ngôn Hề còn chưa nói xong, An Chi nghiêng đầu âm thầm liếc nhìn nàng, tiếp tục cúi thấp đầu ôm đầu gối, Ngôn Hề dừng lại một chút, lại cảm thấy bị cái động đen trò chuyện bao vây. Ngôn Hề bất đắc dĩ lắc đầu, lúc khác sẽ tìm thời gian nói chuyện với nàng a.
"Vậy đi ngủ sớm một chút a." Ngôn Hề đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
Ngay khi nàng đứng lên, An Chi vội vàng đem ánh mắt dính chặt lấy nàng, "Di di..."
Ngôn Hề quay đầu nhìn nàng, An Chi chần chờ nói: "Ta, ta tối hôm qua nói với ngươi...Ý của ta là..."
Nàng lắp bắp, ánh mắt nhút nhát ngượng ngùng, khuôn mặt mang một chút sợ hãi.
Lòng Ngôn Hề mền nhũn, đến cùng vẫn là còn nhỏ a, nàng lại ngồi xuống, nàng cũng nhất định phải tỏ thái độ.
"Đào Đào, chuyện ngày hôm qua ngươi nói, ta đều biết rồi. Ta phi thường cảm động sự tin tưởng của ngươi dành cho ta, nhưng mà trước khi ngươi trưởng thành không cần nói chuyện này với người khác, coi như đây là bí mật giữa chúng ta, thế nào?"
Ngôn Hề nhẹ nhàng nói, An Chi ôm gối ngồi, dáng dấp này rất giống như khi nàng còn bé, không vui cũng sẽ không nói, giống như con thỏ nhỏ trốn ở góc phòng, cũng không nói chuyện, chỉ biết tự mình khóc.
Ngôn Hề theo bản năng mà muốn ôm lấy cô bé ngồi lên đầu gối mình, để tay lên bờ vai cô bé mới phát hiện ra có chút không ổn. Nàng tới gần An Chi, vuốt ve bờ vai của cô bé, giọng nói tận lực dịu dàng.
"Bí mật?" An Chi nhìn nàng.
Ngôn Hề nói: "Thanh niên các ngươi có thể cảm thấy không cần che giấu bản thân mình, cuộc sống thanh xuân cần phải sống thật vui vẻ. Chỉ là Đào Đào, hoàn cảnh của xã hội chúng ta rất phức tạp, dù sao không phải tất cả mọi người đều có thể cởi mở mà tiếp nhận, ta sợ ngươi sẽ phải chịu sự dèm pha của người khác."
Nàng dừng một chút, thử dò xét nói, "Hay là ngươi đã nói với người khác rồi?"
An Chi lắc đầu, "Không có, ta, chỉ nói với ngươi thôi..." Nàng lặng lẽ xoay gương mặt có chút ửng đỏ đi.
Ngôn Hề âm thầm thở phào nhẹ nhõm, loại bỏ khả năng kia.
Cũng không phải là nàng không cho phép cô bé nói yêu đương, Hứa Gia Nhĩ kia lớn hơn An Chi, tuy rằng từ lúc An Chi bắt đầu đi học bạn cùng lớp đều lớn tuổi hơn nàng, nhưng mà An Chi mới 14 tuổi, vẫn là quá nhỏ.
Ân, là quá nhỏ, vẫn chưa thể nói chuyện yêu đương. Nhưng mà nếu như nàng muốn, Ngôn Hề cảm thấy mình cũng không có cách nào, nhưng may mắn là vừa rồi thăm dò An Chi cũng không có đang yêu đương.
Ngôn Hề cảm thấy mình đang vòng vo đến muốn chóng mặt rồi, ấn lên cái trán, nàng tổng kết một câu: "Vậy là tốt rồi, vậy xem như đây là bí mật của chúng ta được không? Di di sẽ không nói với người khác."
"Ân." An Chi thuận theo gật đầu, nàng lại lo sợ bất an hỏi: "Di di, ngươi cảm thấy ta...Rất kỳ quái sao?"
Ngôn Hề nghĩ thầm: Đến rồi, vấn đề này phải hảo hảo trả lời.
Không thể để cho An Chi phát hiện ra kỳ thật nàng vẫn còn đang ở trong cơn dư chấn.
Cũng nhất định phải làm cho An Chi an tâm. Bây giờ An Chi nhất định là thấp thỏm bất an, cần phải nhanh chóng trấn an nàng.
"Không có." Ngôn Hề lắc đầu, nàng xoa lên mái tóc An Chi một cái, "Ta không cảm thấy như vậy, lúc trước ta đã từng nói rồi, thích nam sinh, thích nữ sinh đều là chuyện rất bình thường, ta không có thành kiến."
Chẳng qua là nàng còn có chút khiếp sợ, trong lòng Ngôn Hề âm thầm bổ sung.
Thanh âm của Ngôn Hề vẫn là ôn nhu bình thản như vậy, san bằng mọi thứ bất an của nàng. Nhip tim của An Chi có chút chấn động, tựa đầu lên bờ vai của người kia.
Ngôn Hề đưa tay vuốt ve đầu của nàng, động tác lặng yên nhẹ nhàng. Hai người yên lặng hưởng thụ khoảnh khăc thân mật này.
An Chi vừa tắm rửa xong, các nàng đều nghe thấy mùi hương hoa sơn chi quen thuộc từ cơ thể đối phương.
Nhưng mà có chút không giống nhau, Ngôn Hề có chút kinh ngạc, ngoại trừ mùi thơm của hoa sơn chi, còn có chút mùi thương nhàn nhạt sạch sẽ...Có chút khí tức ngọt ngào.
Đây là khí tức của An Chi a.
Rất dễ chịu.
Cái má mềm mại của An Chi dựa vào bờ vai của nàng, hàng lông mi thật dài non nớt, trong nháy mắt, trái tim Ngôn Hề bỗng nhiên vô cùng mềm mại.
Ngôn Hề chậm rãi mở miệng, "Đào Đào, người còn nhớ ta từng nói với ngươi ta có thích một thi nhân không? Robert Frost, hắn từng viết một bài thơ 'Con đường không được lựa chọn'."
An Chi lẳng lặng lắng nghe.
"Con đường rẽ làm đôi giữa rừng lá vàng,
Biết làm sao, ta chỉ có thể chọn một mà thôi
Thân phận lữ hành, ta đứng mãi
Nhìn theo một lối rẽ bên này
Đến tận nơi vệt đường khuất dạng sau bụi cây;
Thế rồi ta lại bước vào lối rẽ bên kia "*
(Bàithơ The road not taken của Robert Frost. Bản dịch Trịnh Lữ)
...
An Chi rất thích thanh âm Ngôn Hề đọc sách, đặc biệt là khi nàng đọc thơ, khẩu âm càng chuẩn, không có diễn cảm nghiêm trọng, khả năng diễn giải các từ và biểu thức rất mạnh, hơn nữa nàng dẫn chương trình nhiều năm như vậy nên năng lực cũng tăng lên, rõ ràng, trầm tĩnh.
Nàng mơ hồ cảm thấy Ngôn Hề như muốn nói với nàng cái gì đó.
Bỗng nhiên Ngôn Hề dừng lại không đọc nữa, nàng cười khe khẽ, nói với An Chi: "Đào Đào, ngươi biết di di bao nhiêu tuổi không?"
Ân? An Chi hơi nghi hoặc một chút, nàng cấp tốc tính nhẩm trong lòng một chút, Ngôn Hề lớn hơn nàng 15 tuổi, chỉ là chưa tới sinh nhật Ngôn Hề, cho nên bây giờ vẫn là 28 tuổi. An Chi cảm thấy nữ nhân ở độ tuổi này hoặc ít hoặc nhiều đều cảm thấy thời gian trôi qua có chút nhanh, hai năm trước ở độ tuổi này Liễu a di liền phi thường nhạy cảm, cả ngày ai thán năm tháng không buông tha người,