Hơn 9h sáng ở nhà ăn dành cho công nhân viên chức bệnh viện.
Ngôn Dĩ Nam ngáp một cái không lớn không nhỏ, cả đêm không có chợp mắt, phi thường có hại cho làn da a.
Hắn uống một ngụm cafe Liễu Y Y mang đến cho hắn, nhìn qua đối diện. Liễu Y Y đang cầm muỗng đút An Chi ăn cháo.
"Tối hôm qua ta...Ngủ quá sớm, không có nghe thấy điện thoại a, ai, tội lỗi tội lỗi, đau chết đi." Vẻ mặt Liễu Y Y mang theo đau lòng.
Hắn cười một tiếng, cái gì mà ngủ quá sớm, lừa gạt thiếu nữ vị thành niên cũng khá đó. Thật ra chỉ là cuồng ma ân ái. Thời gian tuần trăng mật với nhị ca của hắn đến cùng là khi nào mới kết thúc a, cả ngày đăng ảnh chụp lên WeChat thể hiện tình cảm còn chưa tính, còn khoe khoang thể hiện đến trước mặt hắn, suy nghĩ một chút cho nam nhân độc thân như hắn không được sao!
"Không cần lo lắng, ngày hôm qua đã xoa một đống thuốc mỡ rồi, thời tiết lạnh không cần lo lắng nhiễm trùng, bất quá vì để ngừa vạn nhất ta còn nói y tá chích ngừa uốn ván cho nàng."
Tay An Chi đã không còn đau như tối hôm qua rồi, tay phải của nàng rất nghiêm trọng, chỉ là tay trái đỡ hơn.
Cho nên được Liễu Y Y đút thì có chút xấu hổ, "Nhị mợ, tự ta ăn."
"Được rồi, đừng nhúc nhích, đến, nóng không?"
Cháo là Liễu Y Y cố ý mua cháo khoai tây núi, nấu đến trơn mềm, vào miệng là tan ngay. Nàng để cho hai cánh tay của An Chi cũng không cần nhúc nhích, từng muỗng từng muỗng mà đưa tới bên môi cô bé. Từ sau khi An Chi nói tâm tư của mình cho nàng, nàng đau lòng đến không được rồi, cũng không biết có thể làm được gì, chỉ có thể cẩn thận quan tâm đến cô bé.
Liễu Y Y chưa từng cảm thấy mình có mẫu tính lan tỏa như vậy, cảm giác cư nhiên lại rất tốt.
Ngôn Dĩ Nam cảm thấy hình tượng này cũng thật quái lạ, từ sau khi y tá tiền nhiệm của hắn và bác sĩ gây tê tiền nhiệm của hắn cùng nhau, ánh mắt của hắn khi nhìn những cô gái ở cùng nhau không thể không quái dị.
Thực tế Liễu Y Y là một thục nữ vũ mị cùng An Chi là một thiếu nữ thanh xuân...Thiếu nữ và thục nữ phối hợp gì gì đó, rất giống những nhân vật thường xuất hiện trong phim mười tám cộng.
"Các ngươi thật buồn nôn." Ngôn Dĩ Nam nhàn rỗi nói.
Liễu Y Y liếc hắn một cái: "Mắt hủ nhìn người cơ."
"Cái gì! Ta là thuần thẳng nam!"
"Thật sự là không cần phải nhấn mạnh như vậy a! Ngươi thấy ta có nhấn mạnh ta là thẳng nữ không?" Liễu Y Y vừa xỉa xói hắn, vừa có thể đút cho An Chi ăn.
"..."
"Tự ta ăn..." An Chi lại một lần nữa xấu hổ nói, Liễu Y Y chỉ có thể cầm lấy bình giữ nhiệt đặt ở trước mặt nàng, nhìn thấy mái tóc An Chi tán ra, nàng cầm lấy một cái đồ cột tóc trong túi xách, vuốt vuốt sơ mái tóc rồi cột lên cho cô bé, An Chi nghiêng đầu nở nụ cười với nàng.
Ngôn Dĩ Nam hồ nghi nói: "Tình cảm của các ngươi trở nên tốt như vậy từ khi nào a?"
"Vẫn luôn tốt như vậy." Liễu Y Y nói.
Ngôn Dĩ Nam nhún nhún vai, mất hứng thú.
"Bác sĩ Dư đến rồi kìa." Liễu Y Y liếc qua sau lưng của hắn, Dĩ Nam lập tức khẩn trương lên, hắn rất muốn nhìn ra sau lưng, lại phải làm ra vẻ rất oai phong một điểm cũng không thèm để ý đến.
An Chi tò mò giương mắt nhìn qua.
Liễu Y Y ghé sát lại nàng thấp giọng bát quái: "Đây chính là tình nhân trong mộng của tam cữu cữu ngươi, theo đuổi thật lâu cũng không có thành công, khoa ngoại lồng ngực, nhỏ hơn hắn ba tuổi, cùng cấp bậc bác sĩ với hắn, lợi hại không?"
An Chi mở to miệng "Oa" một tiếng. Vị bác sĩ Dư này mắt một mí, mũi thấp, bờ môi có chút dầy, làn da hơi đen, ngũ quan cũng không tính là rất đẹp, chỉ là tụ cùng một chỗ lại có loại mị lực đặc biệt. Thực tế vóc dáng của nàng rất cao, bước chân có chút dài, nhưng có vẻ càng thêm khí thế, một loại khí chất rất tự tin rất ổn định.
An Chi biết trước đây Ngôn Dĩ Nam đều chỉ hẹn hò với muội giấy da trắng dung mạo xinh đẹp, người này rõ ràng không phải là hình mẫu thường ngày của hắn.
"Nàng...Rất oai phong." An Chi nói ra.
Từ khi nàng đi tới Ngôn Dĩ Nam tựa như toàn thân dính đầy gai đứng ngồi không yên, dùng khóe mắt liếc nhìn nàng đi mua bữa sáng.
"Đúng không? Ta cảm thấy tam cữu cữu của ngươi vốn không đuổi kịp nàng."
Ánh mắt của Liễu Y Y và An Chi không hẹn mà cùng nhìn nàng một chút, lại nhìn Ngôn Dĩ Nam một chút, biểu tình không cần nói cũng biết.
"Tại sao chứ! Ta có cái gì không tốt!" Ngôn Dĩ Nam ghé sát vào bàn hạ giọng nói với các nàng.
"Nàng đang đi tới bên này." Liễu Y Y nói.
Ngôn Dĩ Nam vội vàng cuống cuồng mà ngồi xuống, bàn tay cũng không biết nên để làm sao, thiếu chút nữa là sờ sờ lên mặt xem làn da của mình có đủ mềm mại hay không.
"Bác sĩ Ngôn?" Nàng đến gần, giọng nói cũng hơi trầm.
Chào hỏi Ngôn Dĩ Nam, cũng gật đầu với An Chi và Liễu Y Y, nhìn vào bàn tay của An Chi, "A, tiểu bằng hữu, chịu khổ rồi."
"Khụ...khụ...khụ, Dư, bác sĩ Dư, đây là nhị tẩu của ta, còn, còn có cháu gái của ta." Ngay cả làm giới thiệu Ngôn Dĩ Nam cũng lắp ba lắp bắp.
Liễu Y Y âm thầm ném cho hắn một cái liếc xem thường "Thật đáng thương", tươi cười chào hỏi nàng: "Bác sĩ Dư, xin chào xin chào."
Bác sĩ Dư cực kì hào phóng, tán gẫu mấy câu cùng với các nàng, còn quan tâm hỏi han An Chi, sau đó cầm bữa sáng rời đi.
Ngôn Dĩ Nam sốt sắng đến mức quả thực muốn dùng tay quạt quạt, Liễu Y Y ghét bỏ mà nhìn hắn: "Không bằng ngươi làm gay cho rồi đi, thẳng nam như ngươi cũng quá nữ tính a."
"Ngươi, ngươi nói cái gì!" Ngôn Dĩ Nam tức giận.
An Chi nghi ngờ nói: "Tam cữu cữu, không phải ngươi quen biết bác sĩ Dư đã lâu rồi sao? Làm sao..."
Liễu Y Y gật đầu nói: "Đúng không, một năm hay là bao lâu rồi? Ta cũng kết hôn nửa năm rồi, ngươi xem hắn đoán chừng ngay cả số điện thoại của người ta cũng còn chưa