Về đến nhà, Ngôn Hề để An Chi lên lầu hai nghỉ ngơi. Nàng xuống lầu kiểm tra xem trong nhà có cái gì cần phải mua. An Chi quét dọn nhà cửa rất sạch sẽ gọn gàng, cho nên nàng không cần lại bận rộn.
Tiểu gia hỏa này, ngày hôm qua tổng vệ sinh sao?
Mấy ngày nay An Chi cần ăn kiêng, không ăn cay, hải sản có vỏ cũng không thể ăn, chỉ có thể ăn thanh đạm.
Ngôn Hề nói với An Chi một tiếng, liền lái xe đến siêu thị ở gần nhà.
Đi siêu thị vào thời gian làm việc cảm giác rất tốt, dễ chịu, thanh tĩnh. Nàng mua đồ xong thì lái xe trở về, cảm giác gió lạnh phất vào mặt. Nàng rất ít khi có thời gian nhàn hạ trong giờ làm việc, cảm thấy rất thoải mái, có lẽ những năm này cường độ công tác quá lớn, nàng cần thư giãn một chút.
Nàng gọi điện thoại đến đài, dứt khoát nói cả ngày sẽ không qua. Trốn việc.
Giữa trưa nàng vốn muốn thử làm vài món thức ăn, luống cuống tay chân muốn xào mì sợi, cuối cùng nấu thành cháo, nghiêm túc mà nói, trở thành đồ luộc. Ngôn Hề có chút buồn bực, nàng thật sự không có một chút thiên phú nấu nướng nào.
An Chi cười híp mắt nhìn qua chỗ nàng, càng làm cho Ngôn Hề xấu hổ. Cuối cùng các nàng chỉ có thể gọi thức ăn ở bên ngoài.
Buổi chiều An Chi đọc sách, nàng ngồi bên cạnh mấy cái ghế gỗ hình tròn trong phòng khách ở lầu hai, duỗi thẳng chân ngồi ở trên thảm trải sàn, nàng đặt sách xuống đất, chỉ có thể dùng tay trái lật qua, dùng ống hút uống nước. Chỉ là nàng xem rất chăm chú, Ngôn Hề ở bên cạnh nàng dựa vào ghế sofa xem phim nàng cũng không cảm thấy bị ồn ào tới.
"Xem sách gì mà chăm chú như vậy?" Ngôn Hề nghi vấn.
"Ha, những câu chuyện không biết tên của các nhà khoa học. Nhị cữu cữu cho ta."
"Nói về cái gì?"
"Ân, những câu chuyện lý thú của một vài nhà khoa học, ta vừa đọc xong về Marie Curie, còn có Hà Trạch Tuệ (He Zehui), lúc trước ta không biết đến nhà khoa học nữ này, vừa rồi ta mới Baidu."
"Hà Trạch Tuệ? A, phu nhân của Tiền Tam Cường?"
(*Được coi là cha đẻ của bom nguyên tử Trung Quốc.)
"Đúng vậy! Ngươi xem nàng cũng rất lợi hại, nhưng mà rõ ràng cũng không có ở trên sách giáo khoa, cũng rất ít được nhắc tới, ta phát hiện thế giới này đều là như vậy, luôn khinh thường những thành tựu của nữ nhân, ngược lại luôn bát quái cuộc sống cá nhân của các nàng, còn nam nhân, làm ra một chút việc liền ghi lại là việc quan trọng..." An Chi quệt miệng nói ra.
Ngôn Hề than nhẹ gật đầu, "Đúng vậy a, xã hội này chính là như vậy, đối nữ nhân rất hà khắc."
"Quyển sách này nhắc đến rất nhiều nhà khoa học nữ rất lợi hại. Về sau ta cũng muốn giống như các nàng!" An Chi hưng phấn nói.
"Làm nhà khoa học sao?" Ngôn Hề nhìn nàng cười hỏi.
"Ân...Nhưng mà ta không thể giống như các nàng không cần theo đuổi tiền tài, ta muốn có một sự nghiệp mà ta yêu thích lại có thể kiếm ra tiền!"
Ngôn Hề mỉm cười khen ngợi: "Rất tốt, chỉ cần ngươi thích là được rồi."
"Thích không còn chưa đủ, còn phải có thể kiếm ra tiền, kiếm ra rất nhiều tiền." An Chi nói.
Ngôn Hề nhướng nhướng mày: "Kiếm ra rất nhiều tiền để làm cái gì?"
An Chi có chút khựng lại, có chút ngượng ngùng nói: "...Từ nhỏ ta đã làm cho ngươi tốn rất nhiều tiền...Cho tới bây giờ."
Thần sắc của Ngôn Hề mềm mại, nhìn nàng: "Cũng không có nhiều, với lại, ba của ngươi vẫn luôn gửi tiền cho ta, còn có...Mấy năm này mẹ của ngươi cũng có gởi đến."
"Nhưng mà ngươi không có dùng tiền của bọn họ, ta biết."
Ngôn Hề nói: "Đó là bởi vì ta không cần dùng đến a, ngươi đi học cũng không cần dùng tiền, chính là một ít chi tiêu bình thường mà thôi."
An Chi nói nhỏ: "Chỉ là ta vẫn muốn trả lại cho ngươi, ta đang nghĩ, sau khi thi Đại học ta sẽ đi làm thêm, sau đó vào Đại học có thể xin học bổng..."
"Làm thêm? Không được, ngươi còn chưa trưởng thành, không hợp pháp." Ngôn Hề lập tức cự tuyệt nàng, "Ta không đồng ý."
Trái tim An Chi không hiểu sao có chút ngọt.
"Không được, có nghe thấy không?" Ngôn Hề thật đúng là có chút nghiêm túc.
"Biết rồi." An Chi mỉm cười ngọt ngào với nàng, coi như đáp ứng nàng.
Quay đầu qua tiếp tục xem sách: "Ngươi xem chỗ này có nói, lúc còn đi học, Hà phu nhân thích dùng đá cuội đè lên trang sách, cho nên lúc nàng tản bộ rất thích lấy đá cuội, haha, thật đáng yêu." Nói xong, nàng vùi đầu tiếp tục xem sách.
Ngôn Hề ngắm nhìn nàng, cười khẽ. Đúng vậy, thật đáng yêu.
Cả một buổi chiều, các nàng ở cùng một không gian người đọc sách người xem phim, không quấy rầy lẫn nhau, nhưng mà thật lâu rồi cũng chưa từng xuất hiện cảnh tượng này.
Buổi tối, bên ngoài trời đổ mưa to, nhiệt độ chợt xuống thấo. Nhìn ra bên ngoài, hoàn toàn mờ mịt. Ngôn Hề sớm khóa cửa xong, mở thiết bị chống trộm, tắt đèn lầu một liền lên lầu hai.
An Chi đang xoa thuốc trị phỏng lần thứ N, mấy vết phỏng đỏ trên tay trái của nàng không bị bọng nước, cho nên đã không sao, tay phải bị nghiêm trọng, ba phần tư mu bàn tay và một đoạn cổ tay bị phồng bong bóng nước, thuốc trị phỏng màu trà lưu lại trên cơ thể, đáng sợ lại vô cùng thê thảm, vừa nhìn thấy tâm tình của An Chi liền buồn bực.
"Muốn ta giúp không?" Ngôn Hề đi đến.
"Ta muốn quấn gạc vô trùng một chút." An Chi nói.
Ngôn Hề đi tới giúp nàng, "Tại sao phải quấn lại?"
An Chi ngượng ngùng nói: "Ta muốn tắm rửa."
Ngôn Hề có chút nhíu mày, "Quấn lại cũng vẫn có thể bị thấm nước vào, với lại không phải cánh tay còn khó chịu sao?"
An Chi càng thêm xấu hổ: "Nhưng, nhưng mà tối hôm qua ở bênh viện ta đã không tắm rồi..."
Ngôn Hề cười liếc nhìn nàng, An Chi xấu hổ đến độ muốn trốn xuống gầm bàn.
"Vậy không có cách nào, ta giúp ngươi tắm." Ngôn Hề dường như không biết nàng đang nói cái gì, vỗ vỗ đầu An Chi, đứng dậy đi vào phòng của cô bé: "Ngươi vào phòng tắm trước đi, ta đi lấy quần áo cho ngươi."
An Chi đứng ở sau lưng nàng sợ đến há to miệng, hoàn toàn sững sờ, vốn không khép lại được.
Ngôn Hề còn ở trong phòng cất cao giọng hỏi nàng: "Mặc váy ngủ có được không? Còn có quần nhỏ của ngươi để ở đâu...A, ta nhìn thấy rồi."
An Chi thật vất vả mới khép miệng lại được, còn đang chấn kinh.
"Để lên giường là được rồi." Ngôn Hề cầm lấy khăn mặt liền đi vào phòng tắm, "Đi thôi."
An Chi chỉ có thể đứng lên, chậm rãi đi tới, trong đầu toàn là: Nàng có biết lời này của nàng là có ý gì không? Nàng có biết lời này đối với ta có bao nhiêu chấn động không? Nhìn bộ dạng này của nàng đoán chừng là không biết, đoán chừng nàng còn nghĩ ta là trẻ em...
Ngôn Hề mở đèn nhà tắm, liếc nhìn nàng: "Làm sao vậy, xấu hổ sao? Ngươi không nhớ khi còn nhỏ ta giúp ngươi tắm rửa sao?"
Bỗng dưng gương mặt An Chi như bị