An Chi nói xong lời này, tâm tình xấu hổ đã tràn ngập toàn bộ suy nghĩ.
Nàng nói cái gì vậy? Sao nàng có thể nói ra những lời này? Chuyện gì đã xảy ra với nàng vậy?
Đây là sự thăm dò theo bản năng sao?
Có thể là nàng đã biết Ngôn Hề và người nam nhân kia là không thể, cho nên nàng mới nổi lên một chút tâm tình cảm thấy may mắn.
Nàng cảm thấy vừa xấu hổ vừa chờ mong lại vừa sợ, vội vã liếc nhìn Ngôn Hề, ngay cả biểu tình của ngươi kia cũng không dám nhìn kỹ.
Ngôn Hề không nói chuyện, nàng nhìn bờ vai trắng nhỏ còn đọng lại vài giọt nước chưa lau khô của thiếu nữ. Không hề nghĩ ngợi mà trượt lên bờ vai của thiếu nữ, bọt nước vỡ tan dưới đầu ngón tay của nàng.
Trái tim An Chi cũng bị động tác này làm cho nhảy lên, nàng cảm thấy nàng hẳn là nên nói gì đó, chỉ là cũng không biết phải nói cái gì, nàng muốn quan sát biểu tình của Ngôn Hề, chỉ là nàng không dám. Tại sao Ngôn Hề lại không nói lời nào, các nàng đứng trong phòng tắm đã rất lâu rồi, có lẽ chẳng qua là một phút đồng hồ hay là một giờ đồng hồ rồi?
Ngay lúc nàng lo lắng không yên, Ngôn Hề lên tiếng, một câu nói phi thường trấn định: "Ân, hẳn là nên mua nội y cho ngươi mặc rồi, mau đi ra đi. Ta quét dọn phòng tắm."
Ngôn Hề nói với nàng xong liền chuyển qua dọn dẹp bồn tắm lớn.
An Chi quan sát nàng, kinh ngạc mà đi trở về phòng của mình.
An Chi trùm khăn tắm ngồi ở trên giường, ngơ ngác, sau đó nàng tự giễu cười cười, là nàng suy nghĩ nhiều, mới vừa rồi không hề có thời gian dài trầm mặc quỷ dị, hoàn toàn là ảo giác của một mình nàng.
Đúng rồi, Ngôn Hề vốn cũng không thích nữ sinh, cho nên căn bản sẽ không có phản ứng đối với thân thể của nữ nhân, huống chi, huống chi, An Chi chán nản thất vọng mà nghĩ, có lẽ nàng còn cho là mình chỉ mới có năm tuổi a...
"Còn ngây người làm gì, nhanh chóng mặc quần áo vào đi." Ngôn Hề đi đến, nàng tùy ý đem mái tóc dài kéo ra sau đầu, tán ra rối tung, làm nổi bật lên đường nét gương mặt rất đẹp của nàng, hạt trân châu nhỏ nơi vành tai kia dưới ánh đèn chiếu sáng lộng lẫy.
Loại khí chất dịu dàng tĩnh nhã này của Ngôn Hề dung hợp đặc biệt hoàn mỹ cùng độ tuổi của nàng, cho dù là nàng có thích nữ sinh, cũng sẽ không thích chính mình a...
An Chi hít vào một hơi thật sâu, đè nén đau đớn chua xót. Nàng kéo khăn tắm xuống, cầm lấy váy ngủ, từ cổ áo chui vào vào, là một cái váy ngủ màu trắng ngắn tay làm bằng vải bông nguyên chất, nàng duỗi tay trái mặc vào, tóc của nàng chưa khô hoàn toàn, tay phải bất tiện, đang xoắn xuýt để mặc một ống tay áo còn lại vào. Nàng vụng về muốn mặc cho xong, nhưng mà một cảnh tượng này, mái tóc rối tung của thiếu nữ, làn da tuyết trắng còn dính hơi nước, cởi một nửa khăn tắm ra là màu sắc hồng đào, quả mật đào chưa chín tới của nàng gượng ngùng e ấp mà bị che lại một chút.
Ánh mắt của Ngôn Hề nhìn chằm chằm vào một điểm rất lâu, nàng thích chụp hình, chỉ là chưa từng chụp ảnh thân thể của ai cả, cảm thấy cảnh tượng này thập phần ấn tượng.
Vẻ đẹp chân chính là không liên quan đến giới tính.
Tình yêu đích thực cũng là vượt qua phạm trù giới tính.
Tâm tư nàng đột nhiên rung động, có phải hay không dục vọng cũng sẽ không bị hạn chế bởi giới tính...
Ngôn Hề lấy lại tinh thần đi qua giúp nàng. Cẩn thận từng li từng tí mà đem tay phải mặc vào. Mặc đồ xong, khăn tắm trượt xuống, váy rất dài, qua khỏi đầu gối của An Chi, lộ ra đôi cẳng chân trắng nõn của nàng.
Ngôn Hề cầm lấy bàn tay của nàng nhíu mày, "Lấy gạc vô trùng ra đi, vừa rồi bị nước bắt trúng." Mu bàn tay của An Chi bị phồng rộp da, khẽ động vẫn là sẽ đau nhức. Ngôn Hề ngồi ở bên cạnh nàng, ngồi rất gần, tập trung tinh thần, phi thường cẩn thận, từng chút một lấy gạc vô trùng ra.
An Chi nhìn thần tình chuyên chú của nàng mà sững sờ.
Cảm giác được nàng che chở trong lòng bàn tay.
Ấm áp.
Bị nàng cho là trẻ em cũng tốt.
Có thể lại tham lam một chút.
"Được rồi." Mi tâm Ngôn Hề nhíu lại, trong mắt An Chi chính là bộ dáng đau lòng.
An Chi hé miệng cười cười, cong đôi chân còn chưa lau khô lên: "Chân chân."
Làm nũng ý muốn nàng lau chân cho mình.
Ngôn Hề liếc liếc nàng: "Sai khiến ta đến nghiện rồi!"
Nàng đánh nhẹ lên chân An Chi, cầm khăn mặt lau khô chân cho cô bé.
Bàn chân của thiếu nữ hơi gầy, rất nhỏ, rất trắng, đi giầy so với Ngôn Hề phải nhỏ hơn một số. Số 35. Ngôn Hề nhớ rõ, nàng nhớ rõ thời gian kinh nguyệt, số đo quần áo, số giày của An Chi.
Tâm tư dừng lại một chút, có thể còn phải nhớ kích thước nội y nữa, bởi vì sẽ phải mua cho nàng.
An Chi cười rộ lên, "Nhột nhột." Nàng co chân lên, cầm lấy quần lót bông, đưa chân vào, tay trái kéo lên trên. Làn váy cũng bị cuốn lên theo, lộ ra một đoạn ngắn cặp đùi trắng nõn như được ngâm qua sữa tươi.
Ngôn Hề không hề nghĩ ngợi, đưa tay vào dưới váy của nàng trượt dọc theo đôi chân dài, sờ đến mép vải quần lót rồi kéo lên, đồng thời cũng chạm vào da thịt trơn mềm mịn màng như thạch trái cây.
Bờ mông và vòng eo nhỏ của thiếu nữ.
An Chi chậm nửa nhịp mới kịp phản ứng, giống như chấn kinh mà "Ô" lên một tiếng sau đó nghiêng người một chút, ngơ ngác nhìn qua nàng, hai bên đôi má nhuộm đỏ ửng.
Lúc này Ngôn Hề mới cảm thấy không ổn, cúi đầu nhìn xuống, bàn tay vẫn còn ở dưới làn váy của thiếu nữ, mặt nàng nóng lên, vội vàng thu hồi tay lại.
Cũng may nàng không phải là nam nhân, nếu không chính là loại lão nam nhân đáng khinh dám duỗi tay vào váy thiếu nữ rồi.
Nhưng trong lòng An Chi, nàng có thể xem mình là lão bà đáng khinh hay không đây...
Không không không, chắc có lẽ là không, An Chi hẳn là xem nàng như trưởng bối.
Nhưng mà, Ngôn Hề không thích cách xưng hô trưởng bối này, có vẻ như nàng rất già.
Tình cảnh trước mắt thế này nên nói cái gì cho phải đây.
Ngôn Hề buồn rầu.
Thiếu nữ cong đầu gối lên, gương mặt hồng hồng, đánh vỡ trầm mặc: "Di di, sấy tóc cho ta ..."
Thanh âm của máy sấy vang lên, Ngôn Hề sấy tóc cho nàng, động tác chậm rãi nhu hòa.
Trong lòng An Chi có chút chua xót có chút ngọt ngào.
Ngôn Hề yêu thương nàng, coi nàng như một cô bé mà sủng ái, chỉ là nàng có thể cảm nhận được mình đã lớn rồi, phải chú ý chừng mực, huống chi nàng đã thẳng thắng nói với Ngôn Hề nàng thích nữ nhân.
Nàng lại càng thêm phải chú ý chừng mực a.
Lúc này, An Chi muốn trở lại như khi còn bé, chuyện gì cũng không hiều cứ như vậy lớn lên ở bên cạnh Ngôn Hề như trước đây.
"Muốn để tóc dài sao?" Ngôn Hề hỏi nàng.
An Chi mỉm cười: "Giống như ngươi sao?"
"Ân..." Ngôn Hề xoa xoa tóc của nàng: "Để tóc dài có cảm thấy nóng không? Chất tóc của ngươi tương đối mỏng, không quá nóng, bất quá...Để dài nhìn sẽ rất đẹp."
"Còn chưa nghĩ đến..." An Chi chưa kịp nói xong, ngón tay Ngôn Hề lại chạm tới lỗ tai của nàng, còn có phần gáy, An Chi giống như bị điện giật mà rụt cổ lại một cái, cảm thấy lỗ tai thoáng cái liền nóng bừng lên.
Hơn nữa Ngôn Hề giống như cũng nhận thấy, bởi vì nàng ngay lập tức rụt tay lại.
Qua vài giây, Ngôn Hề nói: "Ta đi cất khăn tắm trước." Nàng thu hồi khăn tắm liền đi ra ngoài.
An Chi che mặt, bây giờ nhất định Ngôn Hề đã cảm thấy là lạ rồi. Nàng nắm lấy lỗ tai: Các ngươi gây thất vọng như vậy, dễ dàng liền đỏ lên như vậy!