An Chi rất thích ứng cuộc sống Đại học, Dương Mông Mông thích ứng càng nhanh hơn nàng, lúc huấn luyện quân sự không có việc gì liền chạy đến khoa của nàng, cùng nàng bát quái những nam sắc của khoa toán học, còn có thuận tiện nhìn nam sinh của lớp An Chi.
Khai giảng được hai tháng, An Chi cảm thấy Dương Mông Mông cũng đã kết thành mạng lưới nhân mạch của mình. Nàng vốn chính là cái tiểu nói lao, miệng lại ngọt, bề ngoài kiều kiều linh lung, thật sự là làm cho người ta yêu thích.
Nàng bị Dương Mông Mông lôi kéo đi tham gia các loại hoạt động đoàn nhóm, hoạt động quan hệ hữu nghị, quen biết các sinh viên cùng khóa còn có các sư huynh sư tỷ.
Tiệc đón tân sinh viên trong trường, hai người bọn họ theo khu vực của khoa mình tìm được vị trí thích hợp nhất để quan sát khung cảnh liền ngồi xuống.
Khoa Văn học thực hiện tiết mục đọc diễn cảm thơ ca, một vị lão giáo sư mặc áo dài màu xám mang khuôn tràn đầy nghiêm trọng, ngữ điệu âm vang oán giận:
"Nếu lũ ếch xanh không cam lòng lặng lẽ
Thì coi như ao đọng hoá ca lâu!
Đây là vũng ao tù tuyệt vọng
Đây phải đâu nơi cái đẹp dừng chân?
Thôi mặc kệ cái xấu xa khai khẩn
Xem thế giới gì rồi sẽ hoá thân!"
(*Bài thơ 'Nước tù đọng' của nhà thơ Văn Nhất Đa – Bản dịch của Trần Đình Sử)
Một đám tân sinh viên mang trong lòng tràn đầy khao khát đồi với cuộc sống Đại học vừa nghe xong liền bối rối. Dương Mông Mông nhỏ tiếng hỏi: "Lão sư là có ý gì vậy? Ý nói Đại học Bách khoa là nước đọng sao?"
An Chi chớp mắt mấy cái, cũng không hiểu rõ ràng cho lắm.
Lúc này giảng viên trên sân khấu hít sâu một hơi nói với những sinh viên đáng hóa đá bên dưới: "Xem tình hình gần đây liền có cảm xúc, đặc biệt dùng bài thơ 'Nước tù đọng' của Văn Nhất Đa tiên sinh giới thiệu cho mọi người, hy vọng tất cả các bạn cùng nhau nỗ lực!"
Đợi đến khi khoa Ngoại ngữ lên sân khấu trình diễn vở kịch 'Romeo và Juliet', bầu không khí dưới sân khấu liền thoải mái lên rất nhiều, "Romeo a Romeo, vì sao tên của ngươi là Romeo, phủ nhận phụ thân của ngươi, vứt bỏ dòng họ của ngươi ..."
Tiếp theo là thành viên của câu lạc bộ nghệ thuật trình diễn nhảy hip-hop, kết hợp tất cả các loại hình thức hip-hop đưa bầu không khí lên cao trào nhất.
Mà trong các tiết mục đa dạng, tiết mục làm cho An Chi lưu lại ấn tượng sâu nhất chính là một ca khúc,
"Nhớ rõ trước kia thời niên thiếu/ mọi người thành thành khẩn khẩn/ nói một câu chính là một câu "
Nghe nói người hát là sư tỷ đại tam* của khoa Nghệ thuật, nàng mặc váy dài màu trắng, trên sân khấu thậm chí còn dùng đá khô để làm khói, nàng giống như một tiên nữ bay lơ lửng trong mây. An Chi chưa từng nghe qua bài hát này, chỉ là Ngôn Hề đã từng đọc cho nàng nghe qua bàn thơ gốc của bài hát này.
(*Năm thứ ba đại học)
"Lúc sắc trời trở nên chậm lại/ xe, ngựa, bưu kiện đều đã chậm/ cả đời chỉ đủ yêu một người"*
(*Bài thơ 'Chậm lại quá khứ' của Mu Xin)
Giọng ca uyển chuyển động tình, thần sắc ca sĩ biểu cảm.
Một giọt nước mắt chậm rãi lăn xuống trên đôi má An Chi, rồi từng giọt rơi xuống, thấm ướt vạt áo của nàng.
Khai giảng hơn hai tháng, An Chi và Ngôn Hề vẻn vẹn chỉ có mấy lần điện thoại, An Chi cố ý không nói nhiều, chỉ nói mọi chuyện của nàng đều tốt, còn có cuộc sống Đại học muôn màu muôn vẻ. Nàng cũng không còn giống như lúc trước ngoại trừ Ngôn Hề chính là việc học, nàng thích để cho bản thân gia nhập vào môi trường Đại học, mở rộng phạm vi giao tiếp của mình.
Một tuần ít nhất có ba ngày đi chạy bộ buổi sáng, không có việc gì thì đến thư viện. Đó là nơi An Chi thích nhất, thư viện của Đại học Bách khoa giống như một cái mũ học thuật rất lớn, tĩnh mịch rộng rãi, còn có bao la vô tận những quyển sách.
Thỉnh thoảng sau giờ ngọ, nàng ngẩng đầu, nhìn xuyên qua những giá sách thật dài, nàng nhớ tới Ngôn Hề, không biết gần đây Ngôn Hề thế nào? Bạn trai cũ vẫn còn đang dây dưa với Ngôn Hề sao? Bọn họ sẽ tái hợp sao? Người kia sẽ nhớ tới nàng chứ? Sẽ cảm thấy nàng có chút khác với lúc trước sao?
Tháng 11, trường học cũ của Ngôn Hề kỷ niệm ngày thành lập trường, nàng được mời đến diễn thuyết.
Ở trong đại lễ đường, màn hình LCD cực lớn chiếu hình ảnh của nàng giữa đám đông sinh viên, nàng mặc trọn bộ âu phục màu trắng, mái tóc như thác nước, khuôn mặt như tranh vẽ, khóe miệng có một chút ý cười ôn nhu.
Nàng còn chưa bắt đầu nói chuyện, rất nhiều sinh viên liền cầm điện thoại di động lên quay hình nàng, trong lễ đường liên tục vang lên những thanh âm thanh thúy khi chụp hình.
Người dẫn chương trình không thể không mở miệng khuyên can, các sinh viên nhốn nháo: "Cho chụp thêm mấy tấm nữa đi!"
Ngôn Hề nhẹ giọng nói với người dẫn chương trình: "Không sao." Tiếp đó cười nói vào microphone: "Được rồi, các sư đệ sư muội, cho các ngươi năm giây, chụp đi, nhớ giúp ta dùng Meitu đấy."
Các học sinh cười haha không ngừng.
"Sư tỷ rất đẹp rồi, không cần dùng Meitu."
"Ảnh dùng Apple chụp cũng đẹp đến như vậy."
"Có thể đăng lên Weibo không?"
Người dẫn chương trình không thể không một lần nữa yêu cầu toàn trường yên tĩnh, để Ngôn Hề bắt đầu phần diễn thuyết của nàng.
Tài ăn nói của Ngôn Hề vô cùng tốt hài hước dí dỏm, các học sinh rất hứng thú lắng nghe. Chủ đề Ngôn Hề nói đến là những điểm khác biệt của cuộc sống trong trường và định hướng nghề nghiệp, trong đó còn thêm vào, nhắc đến một ít chuyện lý thú trong đài truyền hình, bao gồm cả việc nàng dẫn chương trình 囧, đó là lần diễn thuyết được hoan nghênh nhất trong ngày hôm đó.
Cuối cùng bầu không khí rất tốt, đến lúc được đặt câu hỏi tương tác với nhau, có một sinh viên nữ nắm lấy microphone hỏi: "Ngôn sư tỷ, xin hỏi ngươi đã lập gia đình chưa?"
Ngôn Hề cười lắc đầu.
Lúm đồng tiền của sinh viên nữ sáng lạn: "Vậy ngươi có thể chấp nhận nữ sinh hẹn hò với ngươi