Bội thành vào tháng tư, toàn thành phố mưa lạnh triền miên. An Chi xin vào vị trí làm việc ngoài giờ trong trường học dành cho tân sinh viên, cuối tuần đến thư viện của trường giúp các lão sư sắp xếp lại sách cho mượn, An Chi chủ động hoàn thành việc trức lớp cuối tuần.
Sáng cuối tuần ở thư viện, 9:30 mở cửa, ngày mưa dầm thích hợp nằm nướng, hơn một tiếng đồng hồ chỉ có vài người tới. An Chi phụ giúp đẩy xe nhỏ, dựa theo nhãn sách mà đặt sách đến đúng giá sách.
Trong thư viện rất yên tĩnh, nàng mặc áo len cardigan, bước đi từng bước, chậm rãi dạo bước giữa các giá sách, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng trò chuyện từ chỗ cho đăng ký mượn sách, thỉnh thoảng còn có một hai tiếng ngáp đang cố đè nén, có lẽ là từ một sinh viên làm thêm nào đó phát ra.
Xếp xong một xe nhỏ, An Chi trở lại chỗ ghi danh đẩy sách ra, mười một giờ, đã có mấy người đang xếp hàng chờ đến lượt đăng ký mượn hoặc là trả lại sách. Nàng vừa muốn đẩy một chiếc xe nhỏ khác đi, thủ thư muốn đi toilet, nói nàng thay thế một lúc.
An Chi ngồi xuống vị trí, cầm thẻ sinh viên phía trước để cho mượn sách, quét mã, lại quét mã từng quyển, đôi mắt đồng thời nhìn máy tính để xác định bộ sách.
'Nhi tử cùng tình nhân', 'Vần cổ quen thuộc', 'Bản ghi cuộc trò chuyện của Goethe' 'Tiểu thuyết chí quái của lịch sử nhà Đường', 'Bức chân dung của Dorian Gray' 'Bài luận về Trận Nhai Đình' cùng với 'Truyện cười bách khoa toàn thư'?
An Chi nhìn màn hình, má lúm đồng tiền hiện lên, người này xem sách cũng quá tạp rồi.
Lúc này người đọc sách kia hỏi nàng: "Sư muội, sách ta mượn đều đã trả hết chưa?"
Tiếng phổ thông rất đúng tiêu chuẩn, giọng nói rất tốt, một chút tùy tính cùng tinh tế, tựa như những giọt mưa rơi trên lá vào buổi sáng.
An Chi liếc nhìn nàng, người tới mặc một cái áo khoác demin cùng váy trắng, tóc dài cột lên, hàng lông mi như quạt lông, cười nhẹ nhàng hỏi nàng.
Có chút quen mặt, chỉ là nhất thời nhớ không ra đã gặp nhau ở đâu.
An Chi tra xét một chút, nói với nàng: "Còn thiếu một quyển 'Thời gian hoa hồng' đảo bắc."
"Ai nha, ta lại quên mất," Người tới gõ gõ đầu, cười nhẹ: "Vậy phải để đến lần sau, cảm ơn, tiểu sư muội."
An Chi gật gật đầu: "Không cần khách khí, sư tỷ."
Lúc này thủ thư trở về rồi, An Chi đứng dậy, cầm vài cuốn sách trên mặt bàn để vào xe đẩy nhỏ của nàng, đẩy vào trong thư viện.
Lúc cầm lấy quyển sách cuối cùng lên, An Chi lật ra, một cái phiếu cơm rớt xuống đất, An Chi nhặt lên nhìn nhìn, "Lâm Hàm." Tựa hồ là của vị sư tỷ kia. An Chi cũng không nghĩ nhiều, để vào chỗ vật bị mất.
Đợi đến buổi sáng lúc tan việc, vị sư tỷ kia vội vàng chạy tới, "Tiểu sư muội, ngươi có nhìn thấy một phiếu cơm hay không?"
"Có, nhưng mà trước tiên ngươi phải báo tên vào khoa, ta mới có thể xác định có phải là của ngươi hay không?" Thần sắc An Chi vô cùng nghiêm túc, cầm lấy cơm phiếu.
Sư tỷ nhướn nhướn đôi mi thanh tú lên, ý cười trong ánh mắt không chỗ che giấu: "Đại tam khoa Nghệ thuật, Lâm Hàm."
An Chi nhìn nhìn phiếu cơm, thật đúng rồi.
Lâm Hàm sư tỷ cầm lấy, ý cười trên khuôn mặt đã muốn che đậy không được, An Chi càng nhìn nàng càng cảm thấy quen mắt.
Ra khỏi thư viện, trời đất vẫn còn dày đặc mưa bụi, An Chi căng dù lên, bên cạnh là Lâm Hàm sư tỷ, nàng cao hơn An Chi một chút, đường nét sườn mặt tinh xảo, tựa hồ rất hay cười: "Tiểu sư muội, ngươi đến nhà ăn nào?"
"Ta hẹn bạn cùng phòng đến Nhất vị hiên."
"Ân, đó không phải là khu của nghiên cứu sinh sao? Xa như vậy?"
"Ân." An Chi chưa nói mình ở trong khu nhà của nghiên cứu sinh, học kỳ đầu của đại nhất vừa bắt đầu chưa lâu, liền đã nghe được một chút tin đồn, An Chi mới biết là cho dù có đưa thêm tiền, khu nhà của nghiên cứu sinh cũng là cấm sinh viên các khoa khác ở, thậm chí việc nàng xin làm việc ngoài giờ trong trường phải mất thời gian lâu hơn người khác mới được xét duyệt.
"Ngươi học khoa nào?" Sư tỷ mỉm cười hỏi nàng.
"Hóa học. Sư tỷ ta đi trước." An Chi nhanh chóng bước đến phía bên kia trường, cùng nói tạm biệt.
Thẳng đến khi nàng cùng Dương Mông Mông cơm nước xong xuôi trở về ký túc xá, An Chi mới nhớ ra Lâm Hàm chính là người hát bài 'Chậm lại quá khứ' trong bữa tiệc đón tân sinh viên hôm đó.
Tưởng rằng bất quá chỉ là gặp mặt một lần, một tháng tiếp theo An Chi phát hiện ra hình như thường xuyên đụng phải vị sư tỷ này ở trong sân trường.
Lúc nàng dựa vào hồ nước ngâm nga học tiếng Anh, tự học trong thư viện, thậm chí trên đường nàng đi đến phòng thí nghiệm, còn có lúc xếp hàng ở nhà ăn nữa.
Sân trường lớn như vậy, cho dù là tình cờ gặp mặt, số lần cũng quá nhiều rồi.
Mỗi lần nhìn thấy nàng, Lâm Hàm đều là mang vẻ mặt tràn đầy ý cười, nàng có một đôi mắt đặc biệt xinh đẹp, khi cười rộ lên xán lạn như ánh sao.
Dẫn tới sự chú ý của Dương Mông Mông, khi lần thứ hai nàng cùng An Chi vô tình gặp được Lâm Hàm, đêm đó trở về ký túc xá liền nói với An Chi: "An An, ta cảm thấy Lâm sư tỷ đang muốn theo đuổi ngươi!"
Lúc đầu An Chi còn không có để ở trong lòng, có lẽ chẳng qua là trùng hợp, các nàng có trò chuyện qua mấy lần, An Chi cảm thấy nàng là người rất tốt, rất hay nói, nói chuyện cũng rất thú vị, sẽ không sợ nhạt nhẽo.
"Tuy nói Lâm sư tỷ đã từng yêu đương cùng nam sinh, chỉ là ta thăm dò được tựa hồ nàng cũng từng kết giao với bạn gái, không đơn giản!" Dương Mông Mông sờ sờ cái cằm.
"Chính là gặp qua mấy lần mà thôi, có phải ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi hay không?"
"Chỉ lạ là, khoa hóa học và khoa nghệ thuật một ở khu Đông một ở Bắc khu, cách nhau khá xa, làm sao lại trùng hợp như vậy, hừ hừ."
"Ai, ngươi đối với nàng có cảm giác hay không?" Dương Mông Mông hỏi.
An Chi buồn cười: "Chỉ là mới quen biết thôi có được không? Bất quá..." Nàng đúng là không ghét Lâm sư tỷ, nói chuyện phiếm cùng Lâm sư tỷ cũng rất thoải mái. Đối phương cũng mang đến cho nàng một loại cảm giác quen thuộc, hơn nữa bộ dạng của sư tỷ khi mặc áo sơmi cười rộ lên ...
Tâm tình An Chi khẽ động, giật mình.
Bầu trời ảm đạm, một trận mưa lớn sắp kéo đến, Ngôn Hề từ văn phòng luật sư đi ra, hôm nay ký xong xuôi những tài liệu đã bị kéo dài chậm trễ.
Ngôn Hề quyết định không nói việc này cho An Chi, cũng không nói