Chương trình mới nhất của Ngôn Hề có tỉ suất người xem không tệ, nhưng nàng lại cảm thấy mỏi mệt. Chương trình muốn làm lại không thể làm được, hữu tâm vô lực.
Bận rộn mấy tháng, chớp mắt lại đến trời đông giá rét. Ngôn Hề cảm thấy khi 30 tuổi thời gian trôi qua đặc biệt nhanh chóng, dường như đêm qua chỉ vừa tựa lên gối đầu, lại đến giờ ngủ của tối nay.
Từng ngày từng ngày, tựa hồ cũng không có chuyện gì quan trọng, cũng không có chuyện gì thú vị, nhưng mà thời gian rõ ràng vẫn bước qua.
Dạo này tâm tình của nàng không tốt lắm, giấc ngủ không quá an ổn, một ngày nào đó lơ đãng đi ra ngoài, bị cảm lạnh, không uống thuốc, kéo dài vài ngày mới tốt.
Cũng không biết là trời lạnh hay là do nàng còn chưa triệt để khỏe lại, mấy ngày nay đều mệt mỏi uể oải không có tinh thần.
Thẳng đến khi nhận được điện thoại của Liễu Y Y: "Làm ơn đi, ngươi liền cho Evan một buổi hẹn đi, thư ký của ba người ta cũng đã đến nói chuyện với sếp của ta rồi, đúng vậy, ta đã nói với ngươi ba của hắn là lão tổng trong giới truyền thông, quen biết với sếp của ta, đắc tội không nổi."
"Sao hắn còn nhớ được ta vậy?" Ngôn Hề cũng đã quên người này rồi.
"Làm sao ta biết được, cũng đã lâu rồi. Có phải gần đây gặp ngươi ở đài truyền hình hay không?" Liễu Y Y cũng cảm thấy kỳ quái.
"Không đi không được sao?"
"Giúp một chút, ăn một bữa cơm, sau đó ngươi không thích liền rút lui."
Ngôn Hề bất đắc dĩ, chỉ có thể đến nơi hẹn.
Không nghĩ tới thế nhưng là một quán rượu dưới lòng đất, nghe nói là do bạn hắn mở, Ngôn Hề bước vào bị âm thanh mãnh liệt chấn động làm muốn quay trở ra ngoài. Evan giữ chặt lấy nàng, đôi mắt xanh nhìn thẳng vào nàng: "Chưa từng đến sao? Đến khiêu vũ uống rượu."
Có người quen hắn đi đến, là một thanh niên có cánh tay xăm kín, một cái bàn đầy kín, phía trên hầu như tất cả đều là các loại rượu đủ màu sắc.
Ánh mắt của thanh niên xăm kín cánh tay kinh diễm mà dò xét Ngôn Hề: "Là người dẫn chương trình của ngươi đi? Mother fucker! so damn hot!" Tiếng Anh trộn lẫn cùng tiếng Trung.
Ngôn Hề nói: "Ta không uống rượu."
"Nói giỡn sao? Không uống rượu sao?" Thanh niên xăm kín cánh tay lớn tiếng nói, từ trong túi quần lấy ra mấy viên thuốc quỷ dị, nuốt xuống.
Mi tâm Ngôn Hề giật lên một cái, cảm thấy nơi này không thể ở lâu, nghiêng đầu nói với Evan: "Xin lỗi, ta có việc phải đi trước." Nàng giật khỏi cánh tay Evan, bước nhanh đi ra cửa quán rượu.
Gió lạnh thổi lướt qua gương mặt nàng, Ngôn Hề than nhỏ một tiếng, đây là chuyện gì vậy chứ, loạn thất bát tao. Không đợi cho nàng thở phào, phía sau Evan đuổi theo, hắn cười hì hì nói: "Hey, hey, đừng nóng giận, mọi người cùng nhau vui chơi mà thôi, ngươi liền uống một ly nho nhỏ thôi."
Ngôn Hề nghiêm mặt nói: "Xin lỗi, ở bên ngoài ta không uống rượu."
Evan buồn cười mà nhìn chằm chằm vào nàng: "Ngươi cần gì phải biểu hiện ngây thơ như vậy? Xử nữ sao? Không phải chứ? Xử nữ nào lại gợi cảm như ngươi vậy chứ?"
Sắc mặt Ngôn Hề lạnh xuống, đã không còn lời nào để nói với hắn. Nàng xoay người tiếp tục rời đi, mở túi xách lấy chìa khóa xe ra.
"Hey! Đừng đi, ta là thật sự thích ngươi, ngươi có một loại khí chất rất đặc biệt, rất gợi cảm lại không rẻ tiền...A!" Evan còn muốn giữ chặt lấy Ngôn Hề, bị túi xách của nàng hất ra, đánh trúng cánh tay.
Ngôn Hề lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, mở cửa xe.
Evan đuổi theo, "Hey, không cần xấu hổ, nếu như ngươi không thích quán rượu, chúng ta đi khách sạn, ta cam đoan sẽ làm cho ngươi vui vẻ."
"Ngươi nói thêm một câu nữa, ta sẽ lập tức báo cảnh sát, ta tin rằng thứ thuốc gì đó mà ngươi và bẳng hữu của ngươi đã dùng, cảnh sát sẽ cảm thấy rất hứng thú." Ngôn Hề nói xong câu này đang muốn lên xe, đột nhiên bị hắn dùng lực kéo ra, đến gần bên cạnh hắn.
Vẻ ngoài thì Evan đang cười nhưng trong lòng không cười mà nói: "Giả bộ cái gì! Loại nữ nhân dẫn chương trình như các ngươi không phài là ngủ với người ta để đi lên sao?"
Một giây tiếp theo, hắn ôm lấy hạ bộ khom lưng đau đớn gào lên một tiếng, "Ngươi..."
Trong đôi mắt khéo léo của Ngôn Hề kết thành một miếng băng mỏng, người dẫn chương trình vốn ôn nhu giờ phút này nhìn qua lại lạnh lùng xinh đẹp vô cùng, "Vô sỉ!"
Nàng lái xe rời khỏi hiện trường, trên đường gọi mấy cuộc điện thoại, qua một lúc sau, nhận được điện thoại của Liễu Y Y. Nàng lựa lời nói vài câu, ở đầu bên kia Liễu Y Y mắng ầm lên.
"Ta đã thông báo với một vị sư huynh trong ngành báo giới, hắn sẽ báo tin cho cảnh sát Đông khu Bội thành đoán chừng bây giờ cảnh sát cũng đến rồi." Trong lòng Ngôn Hề bị nghẹn đến lợi hại, "Có thể làm ảnh hưởng tới ngươi hay không, sếp của ngươi sẽ không làm khó..."
"Mặc kệ nó, ta liền giả vờ làm như không biết là được rồi, ngươi không cần để ý đến ta, ngươi thế nào rồi?" Liễu Y Y lo lắng nói.
"...Ta không sao." Ngôn Hề chưa từng phải chịu loại vũ nhục này, tay nàng đặt trên vô lăng nắm lại thật chặt.
"Không có việc gì thì tốt rồi..."
Ngôn Hề không muốn tiếp tục tán gẫu nữa, nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại.
Nhất định là một đêm không bình tĩnh, Ngôn Hề lái xe một hồi, chiếc xe thế nhưng lại tắt máy, nàng xuống xe kiểm tra, vừa mới mở nắp đầu xe phía trước, trời đã đổ mưa nhỏ xuống.
Đêm dài mưa lạnh, lạnh lẽo cô tịch.
Ngôn Hề nhịn không được rùng mình một cái, áo khoác lông dê lập tức bị khoát lên một lớp mưa bụi tựa như tấm lụa mỏng, ngay cả lông mi cũng dính bọt nước.
Bỗng nhiên Ngôn Hề từ bỏ, gọi điện thoại kêu xe cẩu tới.
Nàng liền đứng trong một thế giới nhỏ mênh mông mưa bụi mà chờ xe đến.
Bình thường Ngôn Hề không có quá nhiều năng lượng tiêu cực, nhưng mà giờ phút này nàng cảm thấy