Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit+Beta: Cam
________________________
Sáng sớm hôm sau lúc vừa đi xuống cầu thang đã đụng mặt Bàn Tử, hắn nhìn tôi chăm chú, chắc chắn là có mục đích không tốt gì đấy.
Cho nên tôi cũng không thèm để ý hắn.
"Hai cậu tối qua đánh nhau thật ấy hả?" Bàn Tử mê hoặc nữa ngày rồi đến bên cạnh tôi hỏi.
"Bằng không thì sau?" Tôi hỏi ngược lại.
"Thiên Chân? Bằng không cậu nhường Tiểu ca đi, hai cậu đánh nhau như vậy cũng không phải chuyện tốt mà?"
"Tôi nói anh lại nghĩ bậy bạ cái gì hả? Cút cút."
"Chẳng lẽ hai cậu không phải vì chuyện đó mà đánh nhau?"
"Chuyện đó? Anh nghĩ nhiều rồi."
"Phải không?" Bàn Tử thì thào một mình, cuối cùng lắt đầu bỏ đi.
Bàn Tử này so với người ta nhiều chuyện hơn một bậc, tôi ở sau lưng trộm cười, liếc mắt nhìn thấy Muộn Du Bình, tiểu tử này dường như không xem trọng chuyện này, chỉ lo một mình nằm đấy xem TV.
"Tiểu Tà dậy rồi?" Giọng nói mẹ tôi vang ra từ trong phòng bếp.
"Dạ, mẹ ở tromg phòng bếp làm gì đấy?"
"Nấu cháo cho con đấy, con nhìn con, Tiểu Trương vớ Tiểu Vương người ta đều dậy sớm, có con còn ham ngủ."
"Mẹ! Hiện tại mới có 8 giờ, sao có thể đem con so sánh với bọn họ chứ."
"Sao không thể so sánh hả?"
"Đây là nhà con, nhà con a."
"Hiện tại cũng là nhà hai người họ."
Đôi mắt nửa híp của tôi lặp tức mở to: "Mẹ! Chẳng lẽ mẹ định thu hai người họ làm con nuôi hả?"
"Con xem con nói cái gì này, mẹ nghe ba con nói, các con chính là đã kết bái huynh đệ a."
"A.....!" Thì ra mẹ tôi không biết gì, khó trách sao trong điện thoại toàn nói cái gì mà đối tượng không.
"Chẳng lẽ không phải sao?" Mẹ tôi hỏi.
"A là....!Đương nhiên là thế rồi." Bàn Tử nói tiếp.
"Ồ...!Vậy sao." Mẹ tôi lặp tức nở nụ cười nói.
"Ưm...!Vâng." Tôi nói.
"Tới tới, lại uống cháo nào." Mẹ tôi nói.
"Vâng."
Cháo này là vừa nhấc ra khỏi bếp một lúc, không nóng không nguội, vừa vặn.
"Tiểu Tà, con đừng trách mẹ nhiều chuyện, mẹ không phải nói là lần này con đem đối tượng về đây ăn tết sao? Như thế nào lần này không có tới?"
"Đã mang tới." Tôi không chút nghĩ ngợi trả lời, nhưng vừa thốt ra tôi đã đông cứng.
"A?" Mẹ tôi có chút không thể hiểu nhìn tôi.
"Con là nói...."
"Dà à! Đối tượng Ngô Tà phải về quê ăn tết, nói là lần sau rảnh liềm tới." Bàn Tử lặp tức tiếp lời tôi.
"Ồ....! Chỉ là cái này...."
"Này cái gì a? Mới áng sớm nói chuyện vô vị gì." Tiếng ba tôi từ bên ngoài truyền vào, hẳn là mới tập thể dục buổi sáng về.
"Tôi nói thối lão đầu này nói cái gì a? Tôi hỏi một chút về đối tượng của con trai thì sao?"
"Người ta không phải nói rồi sao, lần sau rảnh liền tới."
Mẹ tôi liếc mắt nhìn ba tôi một cái, đi thẳng tới trước mặt tôi thu hồi chén đũa rồi rời đi.
Sau khi mẹ tôi rời đi, ba tôi liếc tôi một cái, lại liếc Muộn Du Bình một cái.
Tiểu tử kia thấy ba tôi trở về mới đem mặt chuyển qua gật đầu một cái.
"Tết đến bên ngoài rất náo nhiệt, các con cũng ra ngoài chơi đi, lúc về sẵn tiện ghé mua một ít hàng tết." Ba tôi nói với ba người chúng tôi.
"Dạ...!Ba, cảm ơn ba." Tôi ôm chặt ba tôi, mang theo chân thành và tình cảm phức tạp.
Ở sâu trong lòng tôi cảm kích ba tôi, cảm kích toàn phần, nhưng cũng đồng thời cảm thấy tự trách, nhiều năm như vậy vẫn luôn không ở cạnh ông, lúc trước còn nghi ngờ thân thế mà mãi không chịu về, kỳ thật có phải thân sinh hay không cũng không hề quan trọng.
Ba người chúng tôi ở trên phố lung lay nữa ngày, cũng không có cái gì chơi, rốt cuộc chúng tôi không phải hài tử, ít nhất là không trẻ như bề ngoài.
Cùng Bàn Tử đi dạo phố nhận không ít ánh mắt, nói trắng ra chính là bề ngoài kém nhau quá nhiều tuổi.
Nghĩ tới tôi qua cùng hắn đi chơi bi-a, có người nhận lầm hắn là ba tôi, còn nói trông hắn thật trẻ.
Bàn Tử rốt cuộc bao nhiêu tuổi hay tên thật của hắn là gì, không một người nào biết rõ.
Tôi không rõ vì sao chúng tôi mà hắn cũng giấu, bất quá hắn không muốn đề cập tới.
Nhớ lúc vừa quen biết, hắn so với tôi thoạt nhìn lớn hơn mười tuổi, đương nhiên Bàn Tử trông chửng chạc hơn nên cũng phải hơn bảy, tám tuổi.
Bây giờ hắn đã lão hóa trông thấy, mà tôi so với trước kia chỉ có gầy và đen hơn, thoạt nhìn thành thục hơn trước kia một chút.
"Hay chúng ta quay về đi?" Tôi nói.
"Ai, bây giờ ăn tết sao nhìn quạnh quẽ vậy, thật đúng là một chút mùi vị của năm mới cũng không thấy." Bàn Tử ở trên phố quét mắt một vòng.
"Nếu không chúng ta đi tới chỗ siêu thị xem có đóng cửa chưa, nếu còn bán, chúng ta đi mua chút đồ vật quay về." Tôi nói.
"Ừm, cũng chỉ có thể như vậy." Bàn Tử gật đầu.
Muộn Du Bình phát huy toàn bộ đặc điểm của một hũ nút, trong mắt người ngoài, anh hẳn là một tiểu hài tử trầm lặng.
Nhìn hắn như vậy, tổng thể làm cho người ta có cảm giác xa cách rất mạnh.
Tôi thối lui lại phía sau, ôm lấy bờ vai hắn.
Muộn Du Bình nghiêng đầu nhìn tôi một chút sau đó tiếp tục dùng đôi mắt mê mang của mình nhìn về phía trước.
Cũng không biết kiếp trước nợ hắn không, kiếp này mới đụng cái hàng trưng bày (chỉ nhìn chứ không sài được) như vầy.
Ngẫm lại thì Ngô Tà tôi cũng từng là một thanh niên dương quang sáng sủa, càng là cao phú soái trong mắt phần nhiều thiếu nữ.
Phú tuy rằng có chút miễn cưỡng nhưng cao với soái tuyệt đối không ngoa.
Bây giờ lưu lạc đến nổi trở thành mẹ già, bảo mẫu như vầy.
Cũng may siêu thị không đóng cửa, chỉ là có chút đông người, ba người chúng tôi đều không phải người sẽ chen chúc tranh giành đồ đạc.
Vì thế, chúng tôi quay đầu rời đi, tìm quán cà phê ngồi xuống.
Quán cà phê này vị trí tương đối khuất, người ngồi không nhiều, nhưng lại mang cho tôi cảm giác rất đặc biệt.
Thoạt nhìn trông đơn giản nhưng bài trí rất khá, tạo cảm giác như đứng giữa ruộng lúa mạch vậy.
Trên tường treo một ít tranh đơn giản, nhưng phong cách độc đáo, tôi có cảm giác những bức tranh này có ý nghĩa đặc biệt nào đó.
Có thể nhìn ra ông chủ nơi này là một người đặc biệt và có hơi thở văn nghệ, hẳn là một cô gái tâm tư tỉ mỉ, tài hoa.
Mang cà phê lên cho chúng ta là một nam hài chừng hai mươi tuổi vóc người nhỏ nhắn.
"Mời các vị dùng." Người phục vụ nói xomg liền cầm khay rời đi.
"Vị huynh đệ này."
"Tiên sinh có việc gì ạ?"
"Ông chủ cậu có ở đây không?"
"Vâng, chỉ là tiên sinh cần tìm ông chủ tôi....!là vì tôi phục vụ không tốt ạ?"
"Ôi, cậu đừng hiểu lầm, chỉ là tôi muốn gặp ông chủ cậu một chút."
"Ngô Tà? Cậu muốn làm cái gì?" Bàn Tử huýt nhẹ, hỏi tôi.
"Không gì, chỉ tò mò thôi."
"Có cài gì mà tò mò, sinh ý chỗ này cũng thường thường thôi mà."
"Tôi đoán ông chủ chỗ này hẳn là nữ."
"Tôi...!đệt, cậu nghĩ gì vậy Ngô Tà? Tiểu ca còn ở đây này, về nhà cậu chịu đấy."
"Cút cút, anh cho rằng tôi giống anh sao." Tiếp theo tôi quay qua hỏi cậu phục vụ "Có thể hỏi một chút không?"
"Ưm...!Có thể, tôi đi hỏi một chút." Nói xong liền xoay người rời đi.
"Ngô Tà, cậu lại chơi trò gì đó?"
"Không gì, có cảm giác như gặp người quen, nhưng không nhớ đó là ai."
"Chúng ta xác thật là người quen." Một giọng nói phi thường êm tai truyền tới, rất quen