Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit+Beta: Cam
______________________
Đôi tay tôi tuy rằng đã sớm dính máu, nhưng từ khi Muộn Du Bình trở về, tôi thật sự trả lại cho hắn một thiên chân vô tà.
Chỉ là từ nay về sau tôi phải giấu nó đi, cần phải tàn nhẫn tính kế.
Tất cả đều vì cuộc sống đơn giản ngày sau với Muộn Du Bình.
Từ sau khi nhìn thấy Trương Như Tuyết, tôi biết rõ thời gian không còn nhiều nữa.
Trước mắt tôi dành hai ngày ở lại Hàng Châu nguyên cứu kĩ càng hai phong bưu kiện nặc danh.
Trong đó quả thật có một phong là do Trương Như Tuyết gửi đến, tuy rằng không để lại tên, nhưng cái đồ án cuối cùng tôi hiểu rõ hơn so với ai hết, đó là Ngàn Ngàn, hay chính xác là Trương Như Tuyết.
Bên trong có dòng chữ "Tôi có manh mối về Tứ Linh".
Mặc khác phong còn lại là trống không, chỉ có duy mỗi phượng hoàng đồ án, cái này làm tôi nghĩ đến Lương Loan.
Tôi lặp tức bảo Vương Minh dò xét tình hình của Trương Như Tuyết, cuối cùng gọi điện thoại cho Tiểu Hoa, nhờ cậu ấy tìm Lương Loan, điều tra về sinh thế và đồ án trên người cô ta.
Lần này đến Bắc Kinh một là để mừng sinh nhật Tú Tú, hai là Tiểu Hoa đã có manh mối về đồ án trên mình Lương Loan.
Tôi ý thức được, bản thân đã chạm một cái bí mật lớn hơn nữa.
Vương Minh theo Trương Như Tuyết chỉ mang về một câu và một món đồ "Mang theo hắc kim cổ đao cùng Trương Khởi Linh đi đến sa mạc Taklamakan, ở nơi đó sẽ có đáp án cậu muốn"
Hắc kim cổ đao từ lần ở rừng mưa rơi mất, lúc Muộn Du Bình rời đi 10 năm kia tôi đã nhiều lần tìm kiếm nhưng không hề có kết quả, hiện tại lại càng không biết phải tìm nó ở đâu.
Cũng may lần đi Bắc Kinh này, ở khách sạn Tân Nguyệt tôi đã thấy được nó.
Có điều bây giờ nó trở thành hàng trưng bày, không có bán, hơn nữa tôi cho rằng người cầm đao kia là một trong đại gia tộc thượng cổ, điều này làm tôi cảm nhận được một cổ hàn ý thật sâu.
Dưới sự trợ giúp của Tiểu Hoa, tôi gặp được người cầm đao, người kia muốn tôi giúp hắn làm một chuyện, chuyện thành đao tự nhiên sẽ tặng cho tôi.
Tôi trước sau không rõ có thể giúp hắn làm việc gì, nhưng tôi vẫn đáp ứng.
Yêu cầu của hắn là muốn tôi đi vào một cái đấu, đem ra thứ đồ hắn muốn.
Cái đấu kia thế nhưng là nơi Vương Minh điều tra, chỗ phong thủy dị thường ấy.
Lần trước người phái đi không được mấy cái trở về, như thế liền biết đấu kia hung hiểm dị thường thế nào.
Còn về việc phải mang ra thứ gì, hắn chỉ nói đi vào liền biết.
Từ cuộn da dê bên trong thạch hộp tìm ra được tin tức, cái mộ huyệt kia cùng Chung Cực thần thạch không có quan hệ, cho dù có, đối với việc chữa trị Thần thạch cũng không còn ý nghĩa gì, cho nên tôi không tiếp tục phái người đi điều tra.
Bây giờ xem ra tôi không thể không đi rồi.
Tôi lặp tức gọi điện thoại cho Vương Minh, yêu cầu hắn chuyển đầy đủ trang bị sang Đoạn Long sơn.
Sự việc này tôi không tính gạt Trương Khởi Linh và Bàn Tử.
Vì vậy ngày hôm sau khi trở lại Hàng Châu, tôi đã gọi điện cho Bàn Tử bảo hắn đến đây bàn bạc cùng tôi và Muộn Du Bình.
Bàn Tử: "Tôi nói Ngô Tà này, hiện tại Tiểu ca đã trở lại, hai cậu cũng ở bên nhau luôn rồi, sao còn hạ mộ nữa? Ông chủ lớn cậu thiếu tiền rồi à?
Tôi: "Bàn Tử, anh còn nhớ việc ở Chubg Cực chứ?"
Bàn Tử cẩn thận suy nghĩ, sau đó nói: "Chúng ta hình như đã giết rất nhiều chim mặt người sau đó bước vào cánh cửa kia, tiếp đó gặp được Tiểu ca..."
Tôi đánh gãy lời hắn: "Phía sau."
Bàn Tử: "Hai cậu trúng bẫy rập..."
Tôi: "Sau đấy nữa."
Bàn Tử lại nghĩ nghĩ nói: "Không nhớ rõ, giống như mơ mơ màng màng liền ra tới rồi, không đúng, Bàn gia tuy không tính trẻ tuổi gì, nhưng chưa đến mức già hồ đồ, sao lại không nhớ được chứ?"
Tôi: "Là do sức mạnh của Chung Cực."
Bàn Tử vẻ mặt kinh ngạc nhìn tôi: "A...!"
Tôi: "Anh trước đừng kinh ngạc thế, chờ tôi chậm rãi cùng anh nói.
Kỳ thật Chung Cực chính là....." Tôi nói với Bàn Tử bí mật và cách chữa trị Chung Cực, còn có việc giúp người kia hạ đấu cho bọn họ nghe.
Bàn Tử: "Xem ra còn phải hạ đấu dài dài a."
Tôi: "Nói thật Bàn Tử à, tôi hy vọng anh có thể ở lại Hàng Châu giúp tôi một việc."
Bàn Tử: "Tiểu tử cậu đừng nghĩ bỏ Bàn gia lại một mình, hai cậu đi thì Bàn gia cũng phải đi."
Tôi: "Kỳ thật cái đấu kia rất bình thường, không có nguy hiểm cũng không có minh khí gì, ngài vẫn là ở lại giúp tôi tọa trấn Trường Sa được không?"
Bàn Tử: "Ngô Tà, chúng ta có phải huynh đệ hay không?"
Tôi: "Đó là đương nhiên."
Bàn Tử: "Đấu lần này nói thế nào cũng phải đi phải không?"
Tôi: "Ừ."
Bàn Tử: "Đã như vậy tại sao cậu còn cự tuyệt tôi?"
Tôi biết nói cái gì Bàn Tử cũng sẽ không chịu, đổi lại ví trí này, tôi cũng sẽ mặc kệ Bàn Tử mà đi.
Lần này đấu không biết thế nào, trong lòng tôi không quá chắc, nhưng nhìn tóc mai của Bàn Tử lòng tôi thương tâm khó tả.
Tôi ôm chặc Bàn Tử, đôi mắt ửng hồng: "Thật xin lỗi!" Dùng nắm tay chụp lên lưng Bàn Tử vài cái.
Bàn Tử: "Cậu sao ngày càng giống đàn bà thế hả?"
Tôi vừa nghe lời này, buông ngay hắn ra quát: "Cút."
Bàn Tử: "He he."
Muộn Du Bình ngồi ở đó không nói gì, linh hồn không biết đã bay tới chỗ nào rồi.
Bàn Tử: "Đúng rồi, cậu có biết gì về mộ kia không?"
Tôi: "Một chút."
Bàn Tử: "Tiểu ca, anh nghĩ sao về vấn đề này?"
Muộn Du Bình: "Chỉ có thể một bước tính một bước."
Bàn Tử: "Ừ."
Ba ngày sau, Vương Minh đem đầy đủ trang bị đến, tôi nhờ hắn tìm tám người thân thủ tốt mang theo trang bị đi đường vòng sang Đoạn Long nhai.
Tôi, Muộn Du Bình và Bàn Tử ngồi xe lửa tiến vào Vân Nam, tiếp đó lại di chuyển tới Đoạn Long nhai.
Xuống khỏi xe lửa, bọn tôi tìm khách sản nghĩ ngơi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau lặp tức xuất phát.
Chúng tôi đi xe khách tiến về phía tây, dựa vào bản đồ Vương Minh đưa, chúng tôi không thể trực tiếp đến nơi.
Chỉ có thể xuống xe ở núi Mũ Nhi, quảng đường còn lại chỉ có thể ngồi xe bò mà đi.
Vương Minh đã sớm sắp xếp một chiếc xe bò ở đó chờ chúng tôi, đi một ngày chúng tôi mới đến được Đoạn Long nhai.
Đoạn Long nhai là một thôn trại ở biên giới tỉnh Vân Nam, được gọi là Đoạn Long nhai vì nó nằm ở đoạn đứt gãy của nhọn núi.
Tôi thầm nói, nơi hẻo lánh như vậy