Muộn Du Bình xoay quanh quan tài, không biết có phải tìm cơ quan hay không, tôi cũng mừng vì được thanh nhàn, tiếp tục quan sát hắc ngọc kia.
Theo hiểu biết của tôi, thứ này trên thị trường sẽ bắt được giá, nói không chừng còn lên tới trăm triệu.
Nếu để Bàn Tử vào đây, khẳng định sẽ muốn cắt vài khối đóng gói mang về.
Nghĩ đến bộ dáng tham lam cười hề hề của Bàn Tử, liền cảm thấy buồn cười.
"Tiểu ca, anh nói xem nơi này có thể còn một tầng nữa không?"
Muộn Du Bình lắc lắc đầu, không rõ là hắn không biết hay là không có.
Tôi cũng lười quản thế nào, dù sao không tận mắt nhìn thấy, ai biết thế nào.
"Vậy đã tìm được cách mở ra chưa?"
"Cậu xem những đường hoa văn trên nắp quan hắc ngọc."
Mặt trên điêu khắc hai người cùng rắn, rắn giống cái bên trên nắp quan.
Nhìn không ra manh mối gì nhưng cứ cảm thấy quái quái, điều kỳ lạ là các đường rãnh của hai người và rắn tương đối sâu.
Con rắn cuộn tròn ở giữa, và cả hai đầu của quan tài ngọc, cũng chính là đầu của hai người đối mặt với con rắn.
"Các rãnh trên mặt quan tài tôi thấy rất kỳ lạ."
"Là thanh máu."
"A! Vậy nghĩa là muốn mở ngọc quan này cần máu đúng không?
"Ừ."
"Để cho tôi đi, dù sao hiện tại tôi cũng không có việc gì."
Tôi rút đại bạch chân chó ra, đặt lên tay muốn tới.
Muộn Du Bình chụp lấy tay cầm đao của tôi, nói: "Không được, nếu một chốc cậu ngất xỉu, xem tình hình hiện tại của tôi sẽ không thể mang cậu ra ngoài." Muộn Du Bình nói, tay đã sớm đem đao đoạt đi, cắt một nhát lên tay.
Tôi thấy máu hắn không ngừng trào ra khỏi vết cắt, đau lòng muốn chết, ôm đồm lấy tay hắn rống lớn: "Anh mẹ nó cũng là người, không phải trâu!"
Rống thì rống, máu vẫn không ngừng chảy xuống.
Một tay tôi chụp tay hắn, tay còn lại lục lọi trong ba lô tìm băng gạc.
Tôi lấy băng gạc ra muốn băng bó cho hắn lại bị hắn vươn tay cản lại, lắc đầu: "Chốc lát nữa, thanh máu sẽ đầy."
Vì thế tôi liền một bên xem huyết đồ một bên cằn nhằn, không ngừng giáo dục hắn: "Tiểu ca, lấy máu, đánh quái, bảo vệ thiên hạ, đều không phải là chuyện một người.
Anh là một người, anh phải biết yêu thương chính bản thân mình, tôi cũng sẽ đau lòng đấy.
Ở trên người động đao sao anh lại dứt khoát vậy hả, thật sự muốn cắt, cũng không cần cắt sâu như vậy."
Máu chạy lan ra khắp ngọc quan, cuối cùng quy tụ lại chỗ đầu rắn, lại thấy thân xà chuyển động một chút, toàn bộ ngọc quan liền tự động dời đi.
Khi nắp quan được mở, một cổ hàn khí xông thẳng ra, làm chúng tôi không thể không lui lại vài bước.
"Sao lại lạnh như vậy?"
"Hàn băng quan."
"Là hàn băng quan trong truyền thuyết ấy hở?"
"Bên trong mới đúng."
"Được rồi, cứ mặc kệ bên trong là cái gì, trước băng bó lại cái đã." Tôi lặp tức tóm lấy tay hắn mà băng bó, làm xong chích thêm một mũi thuốc hạ sốt mới coi như hoàn thành công việc.
Tôi thử tiến lên nhìn vào bên trong, thật sự quá lạnh, chỉ thấy từng cụm khí màu trắng từ bên trong thoát ra, xem ra thật sự là hàn băng quan.
"Thứ gì mà cần phải làm lạnh như vậy?"
"Bên trong hẳn là vật còn sống."
"Không đâu, bên trong lạnh như vậy, sao mà sống được?"
"Nếu thời gian đông lạnh đủ mau, sẽ không chết."
"Mau thế nào?"
"Nháy mắt."
"Ồ! Vậy anh nói xem, chúng ta mở ra như thế, có thể trong nháy mắt biến thành que kem không?" Tôi cố ý trêu ghẹo nói, tốc độ đóng băng một người sống tôi vẫn nhớ rõ ( chính là một người còn sống ở trong thời tiết cực lạnh giá sẽ bị đóng băng, lâm vào trạng thái chết giả, chờ nhiệt độ ấm lên, băng tan người đó sẽ sống lại) chỉ là hiện tại kỹ thuật còn chưa có thành thục, cũng không thật sự đi bắt người làm thí nghiệm, cho nên chỉ dừng ở giai đoạn lý luận.
"Có lẽ."
"Anh nói xem bên trong có khi nào là một mỹ nữ bị đóng băng 4000 năm không? Mỹ nữ an tường ngủ, chờ chúng ta tới cứu vớt, sau đó nàng nói cho chúng ta bí mật 4000 năm trước, cuối cùng cùng chúng ta cứu vớt địa cầu?"
"Cậu xem nhiều phim hoạt hình rồi."
"...." Muộn Du Bình này còn biết phim hoạt hình, tôi thật sự là đã xem thường hắn rồi.
"Được rồi, anh vẫn là nói xem làm sao mở thứ này đi, lạnh chết người rồi." Tôi nói.
"Cậu nhìn này." Muộn Du Bình chỉ vào những ký tự được viết giống lối chữ thảo (?) bên trên băng quan: "Phía trên nói rằng người có duyên có thể mở ra."
"Vậy ai mới là người có duyên mới được.
Còn có biện pháp nào không?"
"Cậu sẽ mở được." Muộn Du Bình dùng câu khẳng định nói, rõ ràng chính là nhận định tôi sẽ mở được?
"Làm sao tôi có thể mở được chứ?"
"Nếu người kia là chỉ định cậu tiến vào, vậy nhất định cậu chính là người có duyên đó."
"Nhưng tôi một chút manh mối cũng không có."
Muộn Du Bình duỗi tay sờ bên cạnh hàn băng quan sờ sờ, sau đó lại đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó nói: "Là máu, nơi này bị máu phong ấn."
"Vậy hiện tại làm sao bây giờ?"
"Phỏng chừng là bị người có cùng huyết thống với cậu phong