Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit+Beta: Cam
______________________
Chỉ thấy nắp hàn băng quan bốn phía thu hồi, hàn khí bên trong không ngừng tỏa ra, lạnh đến run người.
Trong quan tài băng ngập sương mờ, thấp thoáng có một con rắn lông đen đang cuộn tròn, vẩy rắn tỏa ra tia sáng lành lạnh.
Tôi nhìn kỹ lại, hóa ra là một con rắn, chẳng lẽ cái gọi là ký ức chính là ký ức của con rắn này? Xem ra thứ bọn họ muốn chính là để tôi đọc ký ức của con rắn này.
Theo hiện trạng bây giờ của tôi, để đọc pheromone của rắn là không thích hợp, có điều với tình huống hiện tại, hơn nữa tôi có một cảm giác rất cường liệt, thứ được chứa đựng trong ký ức của con rắn này cũng là điều mà tôi muốn biết.
Ai! Xem ra đời này định sẳn là quỷ đoản mệnh rồi.
Tôi duỗi tay câu con rắn nhỏ kia lên, xem ra đã bị đông hoàn toàn, thành chiếc bánh rán luôn rồi.
Muốn đọc tin tức bây giờ có lẽ là không thể được rồi.
Tôi lấy từ trong ba lô ra một cái quần, xả ống quần ra thắt nút một đầu, rồi bỏ con rắn nhỏ vào, thắt nút luôn đầu còn lại.
Cuối cùng nhìn một chút kiệt tác của mình, nói thầm, rắn tổ tông 4000 năm trước này, hôm nay gia sẽ mang ngươi ra nhìn thế giới bên ngoài.
Nói xong liền đen nó quăng trở lại ba lô.
Nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu bây giờ là mang Muộn Du Bình ra chỗ lỗ thông gió, còn những việc khác, tôi đều không muốn quản.
Tôi nhìn khắp gian mộ cẩn thận xem xét một lần.
Nghĩ đến mục đích của mộ này là muốn một ngày nào đó, bí mật của nó có thể được mang ra ngoài, cho nên nhất định sẽ không quá làm khó người tiến vào, cửa ra cũng sẽ không khó tìm.
Tôi xem xét bốn phía một chút, hình như không có cơ quan, hay đã có chỗ nào bị tôi bỏ sót? Nghĩ nghĩ, hay là ở chỗ quan tài? Nghĩ thế tôi liền đem tằm mắt dời về phía quan tài.
Quả nhiên, có một chỗ hình vuông bằng lòng bàn tay trồi lên ngay trên bệ dưới quan tài, nơi này hẳn chính là cơ quan.
Vì để ngừa vạn nhất, đem đem Muộn Du Bình buộc trên lưng, ba lô dời lại phía trước, nhằm về phía quan tài đi đến.
Tôi duỗi tay sờ soạng, không có cảm giác gì khác thường, nguyên nhân chắc là do ít bị sử dụng, cho nên cùng xung quanh không khác biệt lắm.
Tôi dùng sức ấn xuống, là một cơ quan trực tiếp, ngay sau khi ấn xuống bên tai tôi đã vang lên mấy tiếng "ầm ầm".
Theo sau một mảnh bụi bay lên, trước mặt tôi xuất hiện một bậc thang hướng lên trên, hẳn là hướng lên thông đạo phía trên, nếu cửa đã xuất hiện trước mắt tất nhiên tôi không chút do dự cõng Muộn Du Bình tiến lên rồi.
Thời điểm tôi và Muộn Du Bình xuất hiện trước mắt mọi người, tất cả đều nhìn chúng tôi như nhìn quái vật, chắc nguyên nhân là do chúng tôi khắp người toàn là bụi bẩn, tôi cũng mặc kệ phản ứng của bọn họ, từ mình tiến về phía trước.
"Thiên Chân?" Bàn Tử hỏi.
"Còn không qua đây hổ trợ, chưa từng thấy soái ca sao?" Tôi nói.
"A! Ngô ca, anh cuối cùng ta tới." Bao Da vừa nói vừa chạy lại phía tôi, một bên giúp tôi lấy túi một bên nói: "Ngô ca, Trương gia làm sao vậy?"
"Giống các cậu đấy." Tôi trả lời.
"Ồ!"
"Thiên Chân này, hai người lại vô thêm cái Trương gia cổ lâu hả, sao khắp người toàn bụi thế này, lúc cậu mới ra đấy, nếu không phải mắt còn di chuyển tôi còn tưởng mình thấy người tuyết đâu." Bàn Tử nói.
"Đừng nói lời vô nghĩa, mau hỗ trợ mang Tiểu ca xuống đã."
"Không phải đã có Bao Da huynh đệ giúp đỡ sau, Bàn gia còn đang chịu thương này."
"Thương? Sao lại thế này?" Tôi hỏi.
"Bàn gia lại đỡ Trương gia, tôi đem dây thừng mở ra." Bao Da nói.
"Được rồi, không có việc gì không có việc gì, gỡ đi." Bàn Tử nói.
"Ai, Tiểu Lục dẫn người trở về không bao lâu thì nơi này xảy ra chuyện." Bàn Tử nói tiếp.
"Rốt cuộc là chuyện gì, anh mau nói rõ ràng coi." Tôi nói
"Ai cậu đừng vội, từ từ nghe tôi nói." Bàn Tử nói, "Sự tình là thế này....." Bàn Tử dong dài hết nửa ngày, tôi rốt cuộc nghe hiểu.
Tiểu Lục bởi vì lo lắng cho bọn Tiểu Thất, cho nên chúng tôi mới vừa đi không lâu, cậu ta liền mang theo bốn người Trúc Can ra ngoài gặp bọn Tiểu Thất, kết quả mới vừa ra khỏi động đã bị một đám thôn dân vây chặt.
Trúc Can bởi vì đi tiểu mà may mắn tránh thoát, vì thế quay trở lại báo tin.
Bao Da hay tin, cậu ta một hai đòi ra ngoài đánh một trận, Bàn Tử sợ cậu ta ra ngoài gây chuyện nên cản lại, sau đó tự mình cùng Trúc Can ra ngoài tìm hiểu thực hư.
Kết quả là lạc đường, rồi đụng mặt với mãng xà, uổng công bọn họ đều mang theo súng, vất vả tránh thoát được miệng mãng xà.
Phía sau lại phải đi thêm vài vòng mới tới được đây, cho nên lúc này mới chật vật như vậy.
Tiểu ca vẫn còn hôn mê, nếu bây giờ cố chấp xông ra sẽ gặp phải kết cục như bọn Tiểu Thất, hơn nữa tin tức của rắn ngàn vạn không thể để người bên ngoài biết.
"Trước hết nghe tôi nói, tạm thời chúng ta sẽ không ra ngoài, bọn họ hẳn không có việc gì.
Tôi hiện tại có một việc rất quan trọng, cần lặp tức tiến hành.
Bao Da cậu đem Trương gia trên lưng, Bàn Tử anh đỡ Trúc Can, chúng ta lăp tức lui vào trong thạch thất." Tôi nói.
"Thiên Chân có phải cậu có kế hoạch gì rồi không,