Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit+ Beta: 苏諴
___________________________
Chẳng bao lâu chúng tôi liền đến cửa hang, cũng khó trách tôi suy nghĩ nhiều.
Phải chuẩn bị tốt công tác chiến đấu, đương nhiên là phải suy xét đến chiến lượt rồi.
Chúng tôi phải đến Thanh đồng môn một cách an toàn và nhanh nhất có thể.
Đầu tiên, xem xét khoảng cách từ vết nứt đến cửa đồng, chúng tôi bất luận như thế nào cũng khó có thể đến Thanh đồng môn trước khi điểu mặt người phát hiện.
Thứ hai, điểu mặt người hễ thấy máu là sẽ nổi điên, không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể dùng đao hay súng đối kháng.
Như vậy bây giờ chúng tôi có hai cách.
Thứ nhất, chúng tôi cứ giống như kẻ trộm, lén mà đi qua.
Đương nhiên đây là cách an toàn nhất để đi qua, chỉ là chúng tôi không phải thực hiểu biết tính cách của điểu mặt người, thậm chí không biết nó bằng cách nào phát hiện con mồi.
Nếu vậy một khi bị phát hiện chúng tôi sẽ mất đi cơ hội, đây là nếu nó phát hiện trễ.
Còn nếu phát hiện sớm, càng xa Thanh đồng môn thì càng nguy hiểm.
Thứ hai, chúng tôi tiến hành thi đấu Marathon 100 mét, dùng thời gian ngắn nhất chạy về phía Thanh đồng môn, đó là nếu điểu mặt người không nhìn thấy.
Nhưng đương nhiên có khả năng chúng tôi chưa chạy được 10 mét thì nó đã thấy chúng tôi rồi, và sẽ tốn hàng chục giây tấn công chúng tôi.
Tổng thể có thể sẽ đi được 20 mét đấy, nhưng khoảng cách đến Thanh đồng môn vẫn rất là xa.
Bất quá lấy thực lực của chúng tôi hiện tại, chỉ cần có chiến thuật hợp lý, sẽ có cơ hội.
Phương thức công kích, chỉ có thể đánh bừa, nhưng là tuyệt đối không thể để bị thương chảy máu.
Thông qua việc thảo luận tối qua, chúng tôi đã có kế hoạch đại khái.
Tiểu Hoa thân thủ linh hoạt nhất, trên tay còn có một gậy gỗ, là thứ thích hợp nhất cho tác chiến lần này, nên cứ cậu ấy đi trước.
Tôi cùng Bàn Tử giống như nhau, chúng tôi lấy súng xem như gậy gỗ mà sử dụng.
Tôi đi thứ hai, mang theo quỷ tỷ.
Nhiệm vụ chính là mở cửa.
Hắc Nhãn Kính đi cuối cùng, bởi vì thân thủ hắn tốt nhất, cho nên đi bộc hậu.
Tiểu Hoa ở phía trước ra hiệu tay, một...!hai...!ba! Rồi dùng tốc độ phi thường xông ra ngoài.
Đây không phải là một con đường lớn, đâu đâu cũng có đá, nhưng như vậy đối với chúng tôi cũng chẳng là gì, chỉ là so ra tốc độ sẽ giảm lại đôi chút.
Tôi không có tâm trí đâu mà nghĩ nhiều, chỉ muốn cầm quỷ tỷ mở cửa nhanh một chút.
Đột nhiên một bóng đen, không, phải là vô số bóng đen ở trên đầu chúng tôi lượn qua.
Trước khi chúng nó tấn công, chúng tôi chỉ có thể chạy để tranh thủ khoảng cách.
Tiếp theo lại một cái bóng đen nữa ở trên đầu tôi bay qua, một con điểu mặt người đã bị quăng ra ngoài! Là Bàn Tử đã loại đi ác điểu trên đầu tôi.
Tôi không có cố quay đầu lại nhìn, bởi vì thời gian không cho phép, vì thế tôi chỉ hô một tiếng cảm ơn.
Tiểu Hoa vừa chạy vừa dùng gậy gỗ tấn công lũ điểu mặt người, thật là nó càng ngày càng nhiều, khiến chúng tôi không thể không giảm tốc độ.
Vừa đánh vừa đi.
Tôi nhìn thấy hai con điểu mặt người đang lao về phía tôi, liền lấy khẩu súng trên tay mình quất vào một trong hai con.
Lực công kích của tôi tuy không thể so với bọn Hắc nhãn kính.
Nhưng đối với người bình thường, tôi đánh 2, 3 con cũng không thành vấn đề.
Cái con bị tôi đánh trúng la to lên, kêu có chút thảm.
Một con khác thấy vậy, nó hướng ngay đầu tôi mà nhào qua.
Tôi lắc mình một cái, trốn thoát rồi.
Dưới những đòn tấn công liên tục như vậy, chúng tôi cho dù có là mình đồng da sắt cũng vô dụng.
Phản công của chúng tôi ngày một chậm.
Thật mau sau đó tôi liền bị chúng tặng cho vài cái vuốt chảy ra cả máu.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Tiểu Hoa đã lùi lại thủ trước mặt tôi, hoàn hảo, Tiểu Hoa không có bị thương.
Tôi quay đầu nhìn Hắc Hạt Tử, hắn là lúc đang chém giết hăng say, nhưng rất rõ ràng, tốc độ đã không thể so như lúc đầu.
Trên người Bàn Tử cũng có vài vết thương, tôi thấy anh ta hình như là chém giết đỏ cả mắt rồi, chết cũng phải dùng tay kéo thêm vài ác điểu nữa.
"Dùng súng, cứ thế này thì chết chắc." Bàn Tử hét lên.
Đúng vậy, bây giờ dùng súng hay không cũng không có bất kì ý nghĩa gì.
Theo tiếng súng nổ lên, khắp nơi đều là huyết nhục mơ hồ.
Sau đó lũ điểu quay về không trung, há to miệng ra.
Tôi biết chúng đây là muốn làm cái gì, tôi nhìn Thanh đồng môn, kêu mọi người nhanh chân chạy về hướng đó.
Chúng tôi còn chưa đến được trước thanh đồng môn, hầu trong miệng lũ chim đã vọt ra.
Ba người họ đứng dậy, Tiểu Hoa kêu tôi nhanh đi mở cửa.
Tôi nhắm về phía Thanh đồng môn, lấy quỷ tỷ ra, lại không biết phải mở cửa như thế nào.
Tôi đi khắp nơi tìm kiếm nơi có thể đặt quỷ tỷ, chính là vẫn không tìm được.
Chẳng lẽ nó còn yêu cầu chú ngữ? Nhưng mà Muộn Du Bình nào có nói với tôi về chú ngữ đâu, chỉ nói đến trước Thanh đồng môn, cửa sẽ bắt đầu mở.
Tôi lại đảo mắt nhìn về phía mọi người, lũ khỉ trong miệng điểu kia thật sự quá nhiều, họ với chúng đều xoắn nhau thành một cục mà quánh nhau.
"Thiên Chân, cậu còn ngớ ra làm cái gì, mạng của Bàn gia đây cũng sắp xong rồi đây!"
Hiện giờ tôi phải giữ bình tĩnh, nhớ đến lời nói của Muộn Du Bình, vì thế tôi cầm quỷ tỷ, đặt nó ở trên tay đối diện với khe cửa, từ từ nhắm mắt lại.
Sau đó, tôi nghe thấy một tiếng "cạch" nhỏ, quả nhiên là như vậy.
Tôi quay đầu vui mừng nhìn về phía họ.
Tất cả đều ngã ngồi trên mặt đất, trên người đầy máu, tất nhiên tôi cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Lúc này đây, tâm trạng tôi không cách nào có thể diễn tả bằng lời, nói một cách có văn học nghệ thuật, thì đó chính là cảm giác được tái sinh.
Hiện tại, tôi cảm thấy mình không nên biểu hiện ra.
Tôi quay lại nhìn cánh cửa bằng đồng tối đen như mực.
Theo tiếng kèn du dương vang lên, bên trong bên ngoài đều được ánh đèn chiếu sáng lên.
Tôi chỉ nhìn thấy một mảng sương mù, tiếp đó mảng sương đột nhiên tan ra, tôi liền nhìn thấy một hàng binh sĩ mặt mày thon dài đang bước trên đó.
Chắc hẳn là binh tuần tra, chỉ là không biết cái này là do ai làm, thật quá trâu bò, xem váy chắc là của triều Chu.
Khi quân lính đã đi qua, tôi liền nhìn thấy một thân ảnh cô độc ngồi đó, quay lưng về phía tôi.
Tôi quên thuộc với bóng lưng này, là hắn.
Giống như mười năm trước, hắn tùy tiện ngồi một gốc