Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit +Beta: 苏諴
___________________________
Sau khi vào cửa, chúng tôi liền tùy tiện tìm một góc nào đó ngồi xuống trị thương.
Tôi bị thương nhẹ nhất, nhưng trên người vết thương cũng không hề ít, có vài chỗ tôi nghĩ đều có thể nhìn thấy xương rồi.
Lúc sau chỉ nghe "Oanh" một tiếng, cửa đều đã đóng lại.
Tôi mở lên chiếc đèn mỏ.
Muộn Du Bình đứng trước cửa một hồi liền đi đến, lấy đi băng gạt trên tay rối bắt đầu băng bó cho tôi.
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, tôi nhịn không được mà mỉm cười.
Nói như thế nào đây, người này chính là loại người bên ngoài thì lạnh như băng, bên trong lại mềm mại ấm nóng.
Cái kết luận này không phải là do tôi yêu ai yêu cả đường đi mà là ở chính hắn biểu hiện ra.
Một con người dù đã cô độc rất nhiều năm, vẫn sẽ vì người khác mà không bận tâm đến mình.
Kì thật theo suy nghĩ của tôi, hắn cơ bản chính là một người cực kì đơn thuần, chỉ là hắn phải chịu rất nhiều thứ người thường khó mà tiếp nhận, đem hắn biến thành không còn nhân khí.
Chính là hắn lại không hề để ý đến nó, hắn làm lơ đi thống khổ của chính mình, chỉ như vậy chịu đựng.
Nghĩ đến, tôi liền thấy phi thường khổ sở.
Trong mắt nóng lên, tôi nghĩ nước mắt mình sẽ rơi xuống mất, tôi bước nhanh đi, cưỡng chế đem nước mắt này thu lại.
Tôi nói: "Tiểu ca, lần này anh đừng nghĩ sẽ có thể đánh tôi hôn mê rồi đem ra ngoài, tôi nghĩ kĩ rồi, tôi muốn vào xem một chút.
Nếu anh nguyện ý thì cứ đi cùng."
Hắn nhìn những vết sẹo trên tay tôi, hỏi: "Ngô Tà, cậu đã trải qua những gì?"
Tôi không có trả lời hắn, cũng không nghĩ sẽ trả lời.
Những thứ này đối với tôi mà nói chẳng qua là một hồi ức thống khổ, như là một vết sẹo khắc sâu trong lòng tôi.
Tôi chỉ có thể trầm mặc.
"Tiểu ca anh không biết đâu, Thiên Chân vì đi đến nơi anh đã đi.
Chính mình đã chạy khắp mọi nơi.
Sau này lại vì giúp anh báo thù, đánh nhau với nhà họ Uông....."
"Bàn Tử! Tôi chỉ muốn thoát khỏi trói buộc, là vì Ngô gia là vì Cửu môn cũng là vì bản thân tôi." Tôi không muốn những việc mình đã làm sẽ trở thành gánh nặng cho Tiểu ca, hơn hết những điều tôi nói đều là sự thật.
Muộn Du Bình ngừng việc trên tay, quay đầu nhìn tôi một lời cũng không nói.
Nhưng tôi thấy được một tia đau lòng.
Hắn thật sự sẽ đau lòng tôi sao? Có lẽ là có đi.
Bởi vì tôi vẫn nhớ rõ, tại Ba Nãi hắn đã nói với tôi câu kia.
"Tiểu ca anh đừng lo lắng, tôi không có việc gì, anh xem không phải bây giờ tôi vẫn ổn hay sao?" Tôi mỉm cười nói với hắn.
Đây là nụ cười chân thật của tôi, tựa như thời điểm chúng tôi cùng nhau.
Bởi vì hắn tồn tại, tôi cũng tồn tại.
Hơn nữa, trời cao đã cho tôi gặp được hắn.
Muộn Du Bình vẫn nhìn tôi, lúc lâu sau mới gật gật đầu.
"Tiểu ca, nơi này có chỗ nào có thể nghĩ ngơi không? Mọi người đều đã bị thương." Nơi này có thể nói không ai có thể hiểu nó hơn Muộn Du Bình, hỏi hắn chính là tốt nhất.
Trọng yếu là bây giờ ở đây đã bắt đầu xuất hiện sương mù.
Muộn Du Bình nhìn phía sau tôi, đó là một cái đỉnh cao chừng 4 mét, sau đó nói: " Đi nơi đó."
Hắn vỗ vỗ bả vai tôi, sau đó lập tức đi qua, chúng tôi cũng đi theo qua đó.
Thì ra cái đỉnh mà chúng tôi thấy cùng với vách đá tạo thành một cái góc.
Bàn Tử là một người dù đi đến đâu cũng không quên được ăn.
Chỉ thấy hắn lôi bánh nén khô gặm tới tắp.
Tôi cơ hồ lập tức nhớ ra Tiểu ca vẫn chưa có ăn bất cứ thứ gì, lập tức lôi từ ba lô ra hộp cơm xào ớt xanh, là Hắc nhãn kính đã giới thiệu, hạn sử dụng rất dài.
"Tiểu ca, đến."
Muộn Du Bình nhìn thoáng qua, sau đó gật gật đầu, "ừm" một tiếng rồi qua nhận lấy mở ra ăn.
Bàn Tử ồn ào tố: "Thiên Chân, cậu cũng không thể bên nhẹ bên khinh thế chứ, tôi đâu? Mấy ngày nay đều không ăn được đồ tốt, sau cậu không chịu lấy ra sớm chút.
"
Tôi nhàn nhạt đáp trả: "Tiểu ca chính là 10 năm không ăn." Tôi nháy mắt nhận ra lời nói có sai sót "10 năm chưa ăn được cơm này, còn muốn tranh với hắn?"
Hắc Nhãn Kính bên kia cười đến đáng khinh.
Tiểu Hoa vẫn luôn không nói lời nào, trực tiếp nằm trên mặt đất nghỉ ngơi.
Những thứ này đây, vốn dĩ là tôi cố ý chuẩn bị cho Tiểu ca, đem đến cũng không có nhiều.
Nhưng bọn họ đây đều là những bằng hữu quan trọng nhất của tôi, đều là người đáng để tôi giao tâm.
Tôi trở tay đem hết hộp cơm trong ba lô ra, đưa mỗi người một hộp.
Đến cuối cùng bản thân mình cũng không còn.
"Mọi người ăn đi, ăn xong nghỉ ngơi đủ ta lại đi tiếp." Tôi nói xong trực tiếp quăn ba lô ra, gối lên nó bắt đầu dưỡng sức.
"Thiên Chân, cậu không ăn à?"
"Tôi không đói bụng." Nói xong tôi quay đầu nhìn Muộn Du Bình, quả nhiên hắn đều đói bụng.
Đem cả hộp cơm ăn hết, đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn ăn nhiều như thế.
Tôi lại đứng dậy lấy cho hắn một phần lương khô.
Hắn xua xua tay tỏ ý không cần.
Tôi lại