Bàn Tử vừa ra khỏi đã vươn tay câu lấy vai tôi điệu bộ thâm tình: "Tiểu tử cậu đừng hòng bỏ tôi qua một bên, bằng không thiết tam giác chúng ta sẽ thành ba đường thẳng song song trên cùng một mặt phẳng mất.
Nghĩ lại mười năm Tiểu ca rời đi kia, trong lòng tôi khó chịu muốn chết."
Không biết Bàn Tử hôm nay sảy ra chuyện gì, nói chuyện rất là văn vẻ, tràn đầy xúc động thế này.
Làm cho tôi bất giác cũng trở nên nặng nề hơn, không phải tôi muốn gạt hắn qua một bên, chỉ là tôi không hi vọng hắn sẽ luân hãm vào thế cục âm mưu không thể thoái lui này.
"Bàn Tử, thật xin lỗi!"
"Tiểu tử cậu cần gì khách khí như vậy."
Tôi ôm chặt Bàn Tử, trong lòng trăm mối cảm xúc ngỗn ngang.
Bàn Tử là người cởi mở, rõ ràng nhất trong ba người chúng tôi.
Nhưng mà người này cố tình lại vì tôi hết lần này đến lần khác dấn thân vào mạo hiểm.
Đời này có thể gặp được những con người như Bàn Tử, Tiểu Hoa và Hắc Nhãn Kính, còn có Muộn Du Bình, tôi lập tức cảm thấy đời mình viên mãn rồi.
"Được rồi, được rồi, khóc cái gì! Ngoan ngoan, ra ngoài ca mua kẹo cho cậu." Bàn Tử vỗ bụp bụp lên vai tôi, giọng điệu y hệt hống trẻ con.
Tôi trở tay đẩy ngay hắn ra, miệng quát: "Cút cút cút." Fuck, Bàn Tử chết tiệt, không thể đàng hoàng chút hay sao.
"Đừng ở đấy đóng phim tình cảm nữa, chúng ta vẫn nên chuyên tâm giải cơ quan tiến vào trong thôi!" Hắc Nhãn Kính trừu trừu khóe miệng nói với hai chúng tôi.
Tôi đang muốn đi đến chỗ cơ quan, vô tình thấy được Lê Thốc đang đứng cách đấy không xa, trong lòng đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
"Cậu không trông cửa hàng, chạy đến đây làm cái gì?"
Lê Thốc muốn nói thì bị Bàn Tử ngăn lại: "Để tôi giải thích cho."
"Chuyện là như thế này, bọn Bao Da vừa đi hai ngày Trường Sa bên kia liền sảy ra chuyện, rất nhiều bàn khẩu bị cảnh sát niêm phong.
Vương Minh sợ liên hệ cậu sẽ làm cậu bại lộ, cho nên đã liên hệ Hoa Nhi gia, Hoa Nhi gia liền tìm đến tôi.
Để ngừa vạn nhất, Vương Minh đã để Lê Thốc đến cửa hàng ở Hàng Châu, muốn cậu ta đến tìm cậu.
Vì thế cho nên hai chúng tôi liền kết bạn đến đi đến đây này."
"Cảnh sát làm sao lại đột ngột điều tra bàn khầu của tôi ở Trường Sa?"
"Tôi nghe Vương ca nói là do bị người trong nhà bán đứng." Lê Thốc nói.
"Cái kia Thiên Chân cậu không cần lo lắng quá, Hoa gia nói cậu ấy sẽ giải quyết.
Để chúng tôi đến đây cũng là muốn có thêm người hỗ trợ cho cậu thôi."
"Ừm." Có Tiểu Hoa ở đó tất nhiên tôi rất an tâm, chỉ là tôi lại nợ cậu ấy một nhân tình nữa rồi.
"Ai nha, sao chỗ này lại không có tín hiệu cơ chứ.
Muốn nghe giọng Hoa Nhi gia cũng không được." Hắc Nhãn Kính mặt đầy ủy khuất nói.
Tôi cảm thấy mặt cả bọn chắc chắn đều đen lại hết cả rồi.
"Tôi nói anh một ngày không bị chèn ép liền mẹ nó thấy khó chịu đúng không?" Mặt Bàn Tử đầy ghét bỏ nói.
"Bàn Phi!! Nếu không anh mắng tôi chút đi ha?"
"Cút! Mẹ nó lão tử không muốn nói chuyện cùng mi."
"...."
Cũng không biết bọn họ còn muốn như vậy bao lâu, vì thế tôi lặp tức tiến lên ngắt lời: "Các ngươi đều câm miệng hết cho lão tử, còn không mau nghĩ cách đi vào."
"Tà Đế nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng đó, chạy mau tìm đường vào trong thôi." Bàn Tử nói.
"Mẹ nó mấy người đặt cho tôi cái biệt danh kỳ lạ này khi nào hả?" Tôi một bên xem cơ quan một bên nói.
"Tràn đầy khí phách bá đạo tổng tài như này, tất nhiên do Lê tiểu tử đặt." Bàn Tử nói.
"Được lắm Bàn gia, ông lại bán đứng tôi." Lê Thốc nói.
"Yên tâm đi, ông chủ của cậu sẽ không làm gì cậu đâu." Bàn Tử vỗ vỗ vai Lê Thốc nói.
Tôi nhìn thoáng qua Lê Thốc, tiểu tử kia thấy tôi nhìn thì cả người đều run lên, giả ngây mà đếm đếm ngón tay.
"Bàn Tử này, có phải dạo này xem nhiều tiểu thuyết lắm không, cứ cảm thấy cách nói chuyện gần đây quái quái kiểu gì ấy?"
"Không phải là học Lê Thốc sao, Bàn gia làm gì có thời mà xem những thứ ấy đâu."
Tôi quay đầu nhìn Lê Thốc: "Nam nhân xem tiểu thuyết tốt nhất