Tháng 3 ở thành phố Bắc Kinh vẫn rét lạnh như cũ, tựa như tâm tình người nghệ sĩ khoác lên hí phục, một mình đứng trên sân khấu xướng khúc ca.
Hải đảo băng thanh sơ chuyển đằng, kiến ngọc thỏ, ngọc thỏ hựu tảo đông thăng.
(Mặt trăng trên hải đảo bắt đầu xoay chuyển, nhìn thấy thỏ ngọc, thỏ ngọc đã sớm bay về phương Đông)
Na băng luân ly hải đảo, kiền khôn phân ngoại hình.
(Vầng trăng kia rời xa hải đảo, Càn Khôn sáng tỏ).
Hạo nguyệt đương không, kháp tiện tự Thường Nga ly nguyệt cung, nô tự Thường Nga ly nguyệt cung.
(Trăng sáng nhô lên cao, giống như lúc Hằng Nga xa nguyệt cung, nô gia cũng như Hằng Nga xa nguyệt cung).
Hảo nhất tự Thường Nga hạ cửu trọng, thanh thanh lãnh lạc tại Quảng Hàn cung.
(Như Thường Nga rơi từ chín tầng trời, ở cung Quảng Hàn lạnh lẽo và trong xanh)
Ngọc thạch kiều nghiêng ỷ bả lan can tựa.
(Cây cầu ngọc tựa vào lan can)
Uyên ương lai hí thủy (Uyên ương đến nghịch nước)
Kim sắc ngư tại thủy diện triều (Cá chép vàng trên mặt nước)
A thủy diện triều (A trên mặt nước)*
..........
Trần Giang đứng ở trong viện, nhìn chủ nhân nhà mình, thân hình đơn bạc đến có chút thê lương.
Làm một quản gia, nhìn chủ nhân mình như thế trong lòng khó tránh khỏi cảm giác khó chịu.
Là quản gia, chuyện của gia chủ ông không thể quản, chỉ có thể thầm lặng khẩn cầu trời cao có thể dành cho đứa nhỏ này một ít tự do và ấm áp.
Khúc "Quý phi túy tửu" này Giải Vũ Thần xướng lên một trong trẻo thanh nhuận, giống như tiếng dòng suối nhỏ êm dịu chảy vào vào tim, nhưng lại làm cho khóe mắt Trần Giang ươn ướt.
Ở Giải gia 30 năm, ông tận mắt nhìn Giải Vũ Thần chậm rãi lớn lên, từ khi đi học đến khi chưởng quản Giải gia, đứa nhỏ này chưa bao giờ thật sự nở nụ cười hạnh phúc.
Ông tưởng mình giống như một người cha chăm lo cho đứa trẻ này biết bao nhiêu, chỉ là đứa nhỏ này mình đầy gai góc, sẽ đâm người, nhưng chung quy cũng là làm cho bản thân mình đầy thương tích.
Ánh sáng của buổi chiều tà làm cho cả bầu trời đều rực đỏ, cũng khắc lên trên gương mặt lạnh lùng khó phân nam nữ kia của Giải Vũ Thần, có chút tối tăm bất định.
Cuối khúc, Giải Vũ Thần xoay người bước vào hậu đường.
Ở 10 năm trước sau khi trở về từ Ba Nãi y đã không còn lên sân khấu biểu diễn nữa, chỉ là đôi khi lại mặc vào hí phục bước lên đài nhà mình hát đôi câu.
Sau lần cùng Ngô Tà hợp tác, bọn họ tiến hành chuyển dời sản nghiệp của mình.
Cho nên những sản nghiệp hay bàn khẩu người khác nhìn thấy kỳ thật toàn bộ đều trống rỗng.
Nhưng y không ngờ những người đó lại ra tay nhanh như vậy, sản nghiệp của Ngô Tà ở Trường Sa lung lay sắp đổ.
Mà công ty của mình cũng không ngừng lọt vào các loại công kích lớn nhỏ, tuy y hắc bạch đạo đều có phần, nhưng kinh doanh liền phải xem sinh ý, cho nên những người đó muốn đánh bại thì chỉ có thể cùng y ganh đua thực lực.
Việc Giải Vũ Thần cần làm bây giờ là tận lực ổn định Giải, Ngô, Hoắc ba nhà không bị phá đổ.
Y lần này quyết định cùng Tú Tú liên hôn tất nhiên đã trải qua nhiều lần suy tính cặn kẽ.
Lý do rất đơn giản, vì chỉ có như thế y mới có thể toàn lực trợ giúp Hoắc gia, đồng thời cũng có thể đem Hắc Nhãn Kính từ trung tâm cơn lốc đưa ra, hơn nữa có thể chiếu cố tốt Tú Tú, còn có thể càng hoàn thành tốt kế hoạch của Ngô Tà.
Tú Tú là chìa khóa cho toàn bộ kế hoạch, vì thế y đã an bài người do chính mình huấn luyện bên cạnh bảo vệ nàng, y cần đảm bảo Tú Tú an toàn.
Mà chính hắn cũng có liên hệ cùng Ngô Tà, để người bên ngoài không thể điều tra được người giao dịch là Giải Vũ Thần hay Ngô Tà.
Ngô Tà sẽ là người bị chú ý nhất trong toàn bộ kế hoạch, điểm này bọn họ rất rõ ràng, cho nên Ngô Tà luôn phải chạy tới lui giữa rất nhiều địa phương khác nhau, như thể đang tìm kiếm tứ linh giải quyết Chung Cực.
Kế hoạch này cần một lượng thời gian rất lớn, cho nên Ngô Tà là đang dùng sinh mệnh để đánh cược, điểm này Giải Vũ Thần biết rất rõ, cho nên y cần thiết phải giúp.
Giải Vũ Thần trở lại hậu đường, nhanh chóng bỏ đi lớp trang điểm, sau đó thay hí phục ra, giải thích đôi chút với Trần Giang rồi trực tiếp ngồi máy bay đi đến Trường Sa.
Người đón là Vương Minh - một Vương Minh đã trốn đi rất nhiều ngày.
Lúc này đang đeo mắt kính đen, một thân trang phục đen còn có một mái tóc giả màu ngân bạch buộc đuôi ngựa sau đầu, hắn ở sân bay dùng chân đá đá mặt đất.
Giải Vũ Thần cũng đeo một cái kính râm, người bận áo sơ mi màu hồng nhạt, cái áo tây trang đen chất lượng tốt khoác bên ngoài một cách lười biếng, tổng thể đều toát lên bốn chữ "ăn chơi trác táng".
Theo cách nói của Ngô Tà thì chính là phi thường bất lương yêu nghiệt.
Vương Minh nhìn Giải Vũ Thần chậm rì rì đi đến, giả bộ làm một tên Smart tâm tình hoảng hốt tiến đến bên người Giải Vũ Thần.
"Chào Hoa gia." Vương Minh nói.
Giải Vũ Thần đang nhìn về phía xa, nghe được lời chào hỏi, lúc này mới thu hồi tầm mắt nhìn về phía người theo phong cách Samrt, không biết bao nhiêu tuổi cung kính đứng trước mặt.
Y không có quen người nào như vậy đúng không? Có điều giọng này có chút quen, nhưng vẫn không nhớ ra đây là ai.
Hẳn là tiểu nhị bên Ngô Tà, bất quá là ai mới đúng?
"Ừm, đưa tôi đi gặp Vương Minh đi." Sau khi Tiểu Hoa nói xong liền phát hiện người đàn ông trước mặt nhìn y ngây ngốc, kệ đi, y đang muốn mở miệng hỏi thì tên Smart đã mở miệng trước.
"Hoa